Mục lục
Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng vậy, tôi thật sự cảm thấy không đáng!”

Lúc Hứa Tấn đi đến, hai người đang ở bên cạnh phỉ báng, đột nhiên bị Hứa Tần nhìn chằm chằm.

Anh ta liếc nhìn hai người kia, vừa nhét bỏng ngô vào miệng, vừa lẩm bẩm nói: “Hai tên chó chết đang bàn luận ở sau lưng cút ra đây dập đầu xin lỗi cho ông.

Dập đầu xin lỗi?

Hai người kia cười khẩy bước ra: “Một con lợn ngu ngốc dựa vào tổ tiên như anh còn dám bảo chúng tôi xin lỗi? Anh có bản lĩnh gì không?”

Bản lĩnh?

Hứa Tấn nuốt nốt miếng bỏng ngô, lau miệng: “Vậy để cho anh xem xem bản lĩnh của ông đây!”

Trong lúc nói chuyện, anh ta đã bóp cổ một trong hai người kia, động tác rất nhanh, giống như tên rời cung, trong nháy mắt đã xách một trong hai người kia lên.

Người còn lại muốn giúp đỡ, nhưng trong nháy mắt đã bị một tay khác của Hứa Tấn xách lên.

Mỗi tay Hứa Tấn xách một người, giống như đang xách một con gà con, rất nhẹ nhàng.

“Hừ, hai tên phế vật các người đã không biết ngại mà còn dám nghi ngờ chất vấn tôi?”

“Cút đi!”

Dùng một chút lực, hai người kia đồng thời bị ném bay ra ngoài, ngã xuống đất, nôn ra máu.

Hứa Tấn phủi tay, đưa tay ra cầm một bình nước ngọt uống ừng ực.

Mọi người nhìn thấy, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Rất khá, cứ nghĩ anh ta là một tên đầu heo chỉ dựa vào ba của mình để tham gia vào buổi tuyển chọn, không ngờ thực lực của tên đầu heo này lại mạnh như vậy, trong nháy mắt đã xử lý hai cao thủ.

Tốc độ của anh ta lúc nãy nhanh đến mức đáng sợ, rất nhiều người thậm chí còn chưa nhìn rõ anh ta ra tay như thế nào.

Quả nhiên, con người không thể chỉ nhìn ngoại hình.

Hứa Tấn uống nước ngọt, đi ngang qua Giang Nghĩa, liếc mắt đánh giá Giang Nghĩa, cười đùa nói: “Tôi biết anh, anh chính là chiến thần Tu La trước đây-Giang Nghĩa. Còn muốn lấy lại chức vụ đã vứt mất, anh cũng không cảm thấy xấu hổ.

Nói xong, anh ta cố ý ném chai nước ngọt đã uống được một nửa về phía Giang Nghĩa.

Giang Nghĩa bất động, tay khẽ búng một cái, chai nước ngọt kia đã rơi xuống phía trước Hứa Tấn, rơi vào vị trí anh ta chuẩn bị đặt chân xuống.

Cạch một tiếng, Hứa Tấn giẫm lên chai nước ngọt của mình, không đứng vững, ầm một tiếng, ngã xuống đất, ngã đập đầu xuống đất.

"Aiyo!"

Hứa Tấn hét lên một tiếng, che miệng kêu đau.

Mọi người đều cảm thấy rất vui, đúng là tự làm tự chịu, động vào ai không động lại đi trêu chọc Giang Nghĩa, ở đây ai mà không biết sự lợi hại của Giang Nghĩa?

Hứa Tấn bò lên, chỉ vào Giang Nghĩa mắng: “Anh dám chơi tôi! Ông đây đánh chết anh!”

Không đợi anh ta ra tay, quan chức tuyển chọn đã lên sân khấu, lớn tiếng nói với những người ở dưới: “Chào buổi chiều mọi người.”

Hứa Tấn sững sờ, nhìn về phía sân khấu.

“Buổi tuyển chọn bắt đầu rồi.”

“Giang Nghĩa, xem như anh may mắn!”

“Nhưng anh đừng vui mừng quá sớm, bây giờ anh có thể thoát được một kiếp, đợi lát nữa lúc diễn ra cuộc tuyển chọn, tôi vẫn sẽ lấy mạng của anh.

Nói xong, Hứa Tấn quay người rời đi.

Trên sân khấu, nhân viên của cuộc tuyển chọn lớn giọng nói: “Tôi không cần nói nhiều về mục đích mà mọi người đến đây nữa, quy tắc rất đơn giản, tất cả những người ở đây được chia thành bốn tổ, lần lượt đi vào bốn phòng. Cửa của mỗi phòng, cần phải có chìa khóa của tất cả những người trong phòng hợp lại

với nhau mới có thể mở được.

“Nói cách khác, sau khi đi vào phòng, mọi người cần phải giải quyết hết tất cả đối thủ ở trong phòng, lấy được chìa khóa trong tay họ, sau đó mở cửa đi ra ngoài.”

“Người đầu tiên của mỗi phòng đi ra ngoài, chính là người đạt tiêu chuẩn, vòng khảo sát đầu tiên nhiều nhất chỉ có bốn người đạt tiêu chuẩn”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK