Mục lục
Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong mắt Tiết Hải Vinh, Giang Nghĩa chỉ là một tên oắc thích bịa chuyện, căn bản không đáng để quan tâm.

Anh ta nhìn Tô Nhàn, lắc lắc đầu: “Cô Tô, cô ấy, chỗ nào cũng tốt, chỉ có một chỗ là không tốt thôi.”

Tô Nhàn nhếch nhếch miệng: “Hả, chỗ nào không tốt?"

“Mắt nhìn không tốt.”

“Tôi ấy, mắt nhìn không tốt?”

“Đúng vậy, cô nhìn cô đi kìa, tìm một người kì quái làm bạn trai, cứ thích ăn nói lung tung giống y như là kẻ ngốc.”

Tô Nhàn nhẹ lắc đầu, nhấp một ngụm cà phê: “Tôi thì không cảm thấy anh ấy đang ăn nói lung tung, chỉ cần anh ấy đã nói thì chắc chắn anh ấy sẽ làm được. Tiết Hải Vinh, tôi cảm thấy ngược lại là anh đó, anh nên cảm thấy nguy hiểm đi, nói không chừng là điện thoại sa thải anh sắp gọi tới rồi đó.”

“Cuộc điện thoại sa thải?” Tiết Hải Vinh cười ha hả: “Cô Tô, sao cô cũng học nói đùa theo anh ta vậy?”

Tiết Hải Vinh và Tô Nhàn nói chuyện đâu đâu câu được câu mất, căn bản không đặt Giang Nghĩa trong lòng.

Năm phút thời gian nháy mắt liền trôi qua.

Lúc nói chuyện, điện thoại của Tiết Hải Vinh vang lên.

Hai mắt Tô Nhàn phát sáng.

Tiết Hải Vinh lấy điện thoại di động ra nhìn thử, vui vẻ nói: “Năm phút đến rồi, điện thoại cũng đã gọi tới, nhưng mà cô Tô, có phải đã khiến cô thất vọng rồi không, là ba tôi gọi điện thoại tới mà không phải là điện thoại sa thải.”

Anh ta vừa nói vừa nhận điện thoại.

“Con nghe đây ba, có chuyện gì vậy?”

Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói nghiêm túc mà tức giận của một người đàn ông trung niên: “Thằng mất dạy, mày đang làm cái gì vậy?”

Tiết Hải Vinh chẳng hiểu ra làm sao: “Con làm cái gì, con đang đi xem mắt mà, ba, con biết rồi.”

“Không phải là tao đang nói tới chuyện xem mắt, tao nói là mày đắc tội với lãnh đạo cấp cao Star Jewelry rồi à?”

“Hả, đâu có đâu, gặp lãnh đạo con đều hết mức lịch sự, nào dám đắc tội. Với lại ở chỗ con cũng đâu có bất cứ lãnh đạo cấp cao nào đâu, ba, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế?”

Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tiếng thở dài.

Tiết Hải Vinh nhạy bén phát giác sự việc không thích hợp, từ trước đến nay ba anh ta lắm mưa nhiều kế, mỗi một bước đi đều tính toán rất cẩn thận, mấy chục năm nay chưa từng sai lầm lần nào.

Tại sao ngày hôm nay lại cảm thấy giống như là cao thủ thua trận thế?

“Ba, rốt cục là có chuyện gì vậy, ba đừng có làm con sợ mà, ba nói nhanh đi.”

“Còn nói cái gì nữa, mày còn với tao, tất cả đều đã bị Star Jewelry đuổi việc rồi.”

Ầm ầm.

Trong đầu Tiết Hải Vinh vang lên một tia sấm, anh ta cảm giác đầu óc như muốn nổ tung.

Bị đuổi việc?

Thật sự bị đuổi việc rồi.

Lời nói của Giang Nghĩa lại linh nghiệm như thế, đồng thời còn trôi qua năm phút, chỉ là trùng hợp thôi à? Không chắc chắn, ngay từ đầu Giang Nghĩa đã biết tình huống rồi mới dám nói như vậy.

Tiết Hải Vinh lắp ba lắp bắp hỏi lại: “Ba, sao đột nhiên lại đuổi việc vậy, lý do là gì?”

“Lý do à, cấp trên nói mày đắc tội với người khác, bọn họ nói là điều tra ra hai ba con chúng ta lợi dụng chức vụ công ty để kiếm lợi riêng, bây giờ không chỉ đuổi việc chúng ta mà còn khởi tố chúng ta, cái thằng mất dạy này, bình thường tao kêu mày làm việc khiêm tốn một chút, mày lại không chịu nghe, rốt cuộc là mày đã đắc tội với ai vậy hả, tức chết tao rồi, tức chết tao rồi.”

Âm thanh mắng chửi ở đầu dây bên kia vang lên không ngừng.

Tiết Hải Vinh nghe không vô nữa, lạch cạch cúp điện thoại.

Lúc này, anh ta hoàn toàn không còn tinh thần, ngơ ngác nhìn hai người trước mắt, nuốt mấy ngụm nước bọt, ấp a ấp úng không nói ra một câu đầy đủ.

Mấy phút trước đó, anh ta vẫn còn hăng hái, ăn nói hùng hồn.

Bây giờ anh ta không còn cái gì nữa, giống như Giang Nghĩa đã nói, là một nhân viên đã nghỉ việc.

Nghỉ việc không đáng sợ, chuyện đáng sợ chính là hai ba còn bọn họ còn bị Star Jewelry điều tra rồi khởi tố, mấy năm nay bọn họ đã dựa vào thủ đoạn sai trái của mình mà moi móc không biết bao nhiêu tiền, xem như lần này thất bại rồi.

Chỉ là tất cả mọi chuyện đến quá đột ngột.

Còn nữa, sao Giang Nghĩa lại biết sớm như thế?

Tiết Hải Vinh ngơ ngác nhìn Giang Nghĩa, anh ta hỏi: “Rốt cuộc thì anh là ai, tại sao anh lại biết trước chuyện hai ba con chúng tôi sẽ bị đuổi việc?”

Giang Nghĩa cười nói: “Không phải là biết trước.”

“Không phải biết trước, lúc nãy rõ ràng là anh..."

Giang Nghĩa đưa tay ngắt ngang lời anh ta: “Không phải là tôi biết trước hai người bị đuổi việc, mà là lúc nãy tôi vừa mới thông báo tình huống cho bộ phận nhân sự của các người, yêu cầu trong vòng năm phút, bọn họ phải đuổi việc hai ba con các người bên cạnh đó cũng phải điều tra cho rõ ràng.”

“Anh yêu cầu?” Tiết Hải Vinh vừa tức lại vừa buồn cười,: “Anh là một tên quỷ nghèo kiết xác, dựa vào cái gì mà ra lệnh cho bộ phận nhân sự chúng tôi?"

Giang Nghĩa kéo kéo quần áo cho ngay ngắn: “Nói đến đây, tôi đã ngồi ở đây lâu như thế rồi, hình như vẫn chưa giới thiệu với anh về bản thân mình, anh cũng không biết tên của tôi.”

Tiết Hải Vinh cười mỉa: “Tôi cần biết tên của anh à, anh là Ngọc Hoàng Đại Đế hay là Như Lai Phật Tổ vậy?”

“Tôi tên là Giang Nghĩa.”

“Giang Nghĩa?”

Tiết Hải Vinh sửng sốt mấy giây, hình như là anh ta đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó, rất quen tai, nhưng mà nhất thời không nhớ rõ.

Giang Nghĩa lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra đưa cho anh ta: “Đây là danh thiếp của tôi.”

Dòng chữ trên danh thiếp là giám đốc thu mua Star Jewelry, phân bộ khu Giang Nam.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK