Mục lục
Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe câu này, mọi người càng tức giận hơn.

Thực ra, lần đầu tiên đã đủ tốt nhưng vẫn bắt quay lần hai, lần hai khá hoàn hảo, không có gì sai sốt, thế nhưng cô ta lại nói cảnh ngã hơi giả, đòi quay lần thứ ba.

Dù người mù cũng nhìn ra được Lâu Hân Duyệt đang cố ý gây khó dễ cho Lăng Dao.

Đám đông chỉ dám giận mà không dám nói.


Ai bảo Lâu Hân Duyệt có tiếng chứ? Ai bảo toàn bộ độ hot của bộ phim đều dựa vào cô ta chứ?

Nhịn!

Đạo diễn nén giận, hô: “Cảnh vừa rồi không được, quay lại lần nữa. Bắt đầu!”

Lăng Dao cắn môi, không phàn nàn, tiếp tục diễn.


Lần này cũng không khác gì nhiều lần trước, nhưng Lăng Dao cực kỳ chú ý động tác khi ngã, thật sự ngã xuống không có động tác đề phòng chuẩn bị nào.

Một cô gái khoảng hai mươi tuổi, không có bất kỳ động tác tự bảo vệ nào cứ thế ngã xuống sàn bê tông.

Một từ thôi: đau.

Lăng Dao đã diễn ra được toàn bộ cảm xúc ấy.

Thật ra không cần diễn thì lúc này toàn thân cô cũng rất đâu rồi.



“Cắt.”

Lần này đạo diễn lên tiếng trước, chủ động nói với Lâu Hân Duyệt: “Lần này Lăng Dao ngã rất thật, mọi mặt đều thể hiện tốt, được rồi chứ?”

Lâu Hân Duyệt bật cười, nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: “Ừm, cô ấy diễn cũng khá tốt, nhưng diễn viên đóng cùng cô ấy lại không được. Khúc tát vừa rồi không thể hiện được chút tàn nhẫn nào. Theo tôi thấy, làm lại lần nữa đi.”

Đạo diễn tức muốn mắng người, ai cũng nhìn ra được cô ta đang làm loạn!

Nhưng hết cách, ông ta đành nén giận bảo: “Làm lại lần nữa. Bắt đầu.”

Cứ liên tục như thế.

Quay đi quay lại cùng một cảnh.

Từ đầu đến cuối Lâu Hân Duyệt chỉ có một câu: “Làm lại đi.”

Gần hai mươi lần diễn lại nhưng tất cả đều không được, Lăng Dao ngã hết lần này đến lần khác, người đầy vết thương, quần áo cũng rách, nước mắt rơi hết lần này đến lần khác, dường như không chịu nổi bị hành hạ thế này.

Nhậm Chỉ Lan không ngừng lắc đầu.

“Đây mà là diễn à? Mưu đồ giết người thì có.

Thuê loại diễn viên này thì đừng hòng có được một bộ phim hay.

Giải trí Ức Châu đúng là ném tiền qua cửa sổ, không có tầm nhìn xa.”

Lúc này cuối cùng cũng có người không nhịn nổi nữa, chủ động đứng ra chỉ vào Lâu Hân Duyệt: “Quay đi quay lại nhiều lần như vậy cũng không được, lúc thì bảo có lỗi lúc thì bảo người ta diễn không tốt. Ha ha, cô đang trút giận cho mình thì có! Nếu Lăng Dao diễn ‘không tốt’ thì diễn xuất của cô phải gọi là ‘không bằng phân chó’!”



“Hỗn láo!”

Lâu Hân Duyệt đập bàn quát lên: “Cô là cái thá gì? Cô chỉ là diễn viên phụ thôi mà cũng dám lớn lối trước mặt tôi? Có biết tôi là nữ chính không? Có biết độ hot của phim này dựa vào ai không?

Đồ khốn, bảo vệ đâu, đuổi cô ta đi!”

Lập tức có ba bốn nhân viên bảo vệ kéo nữ diễn viên vừa lên tiếng rời xa trường quay.

Ở đay, Lâu Hân Duyệt chính là “vua”.

Cô ta thở ra một hơi rồi nói: “Còn ngây ra đấy làm gì? Mau quay đi, mặt trời sắp lặn rồi, một cảnh quay cũng quay không xong được à? Một lũ vô dụng.”

Hờ, quay không xong chẳng phải đều do cô à?

Mọi người cúi đầu, tiếp tục quay.

Lăng Dao đã kiệt sức, sau hàng chục lần quay, cô ấy đã không còn trạng thái từ lâu rồi.


Lần này cô ấy diễn hơi kém.


Lâu Hân Duyệt hung hăng nói: “Cô diễn cái gì vậy hả? Lớp đào tạo nghệ sĩ dạy cô như vậy à? Đúng là rác rưởi.”


Cô ta đứng dậy, đi tới trước mặt Lăng Dao, quát lớn: “Đứng thẳng lên!”


Lăng Dao không dám không nghe, rụt rè sợ hãi đứng đối diện Lâu Hân Duyệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK