Mục lục
Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thật ư?”

“Là thật.”

“Được thôi, vậy bây giờ ông thả người nhà họ Triệu ra, sau đó đưa tôi đến biệt thự nhà họ Triệu một chuyến.”

“Hả?”

Vương Khuông Nghĩa lại trợn tròn mắt, những lời này của Giang Nghĩa là có ý gì, cố ý thăm dò mình hả?

Ông ta vội vàng dập đầu.

“Tổng phụ trách, tôi thật sự sai rồi, tôi thật sự không dám bất kính với ngài, cho nên mong ngài đừng khiến tôi phải khó xử.”

Giang Nghĩa nói: “Ông gấp cái gì chứ, tôi đến biệt thự nhà họ Triệu cũng không phải là nhằm vào ông, tôi chỉ muốn xem chủ nhân của căn biệt thự đó là ai thôi.”

“Ngài muốn gặp Bành Á Linh, mợ chủ nhà họ Triệu?”

“Đúng vậy, tôi rất muốn xem xem rốt cuộc là một người phụ nữ như thế nào mà lại có thể sai bảo cả ông.”

Vương Khuông Nghĩa đỏ mặt.

Thật ra không phải là ông ta bị Bành Á Linh sai bảo, mà là bị nhà họ Triệu sai bảo.

Giang Nghĩa đứng dậy đi ra khỏi phòng bao với Vương Khuông Nghĩa.

Anh thật sự rất muốn gặp Bành Á Linh đó. Thứ nhất là muốn xem thử mợ chủ lấy đâu ra quyền uy, thứ hai là anh cũng muốn biết nguyên nhân.

Mình và bọn họ không có liên quan gì nhau, dựa vào cái gì mà nhà họ Triệu lại muốn nhằm vào mình.

Địch trong tối, ta ngoài sáng, nếu như không tìm hiểu rõ chuyện này, e là sau này vẫn sẽ bị trả thù, âm thầm tấn công.

Cho nên, những nhân vật nhỏ nhoi như lão Triệu và Vương Khuông Nghĩa đều không quan trọng, người thật sự quan trọng chính là Bành Á Linh - mợ chủ nhà họ Triệu.

Vừa mới đi ra khỏi cửa phòng, Vương Khuông Nghĩa cho người thả bọn người lão Triệu ra, sau đó dẫn Giang Nghĩa đến biệt thự nhà họ Triệu.

Trước khi rời đi, Giang Nghĩa đã dặn dò Tạ Mạnh Trí: “Cậu ở lại đây đi, chờ một lát nữa sau khi khách đến đây thì nói với bọn họ là tôi bị mợ chủ nhà họ Triệu mời đi dùng cơm, kêu bọn họ chạy lên đó.”

Tạ Mạnh Trí khom người đáp lời: “Tôi hiểu rồi.”

Giang Nghĩa lập tức cất bước đi.

Vương Khuông Nghĩa đi theo sát sau lưng Giang Nghĩa, nhìn bên ngoài trông giống như là Vương Khuông Nghĩa đang áp giải Giang Nghĩa.

Nhưng mà chỉ cần nhìn cẩn thận một chút thì sẽ phát hiện trên mặt Vương Khuông Nghĩa đều là mồ hôi, tay chân thỉnh thoảng kiềm chế không được mà run rẩy, cảm giác giống như là chuột thấy mèo, vô cùng sợ.

Sau khi lão Triệu được thả ra, đầu tiên là giơ ngón tay giữa với Tạ Mạnh Trí, mắng chửi trút giận: “Thằng nhóc kia, không phải là cậu có năng lực lắm hả, sao bây giờ lại thả tôi ra rồi?”

“Nói cho cậu biết, chuyện ngày hôm nay không xong đâu, đừng tưởng cậu là đội trưởng đội cảnh sát thì tôi không dám động vào cậu.”

“Chờ xử lý Giang Nghĩa xong rồi thì tôi sẽ tìm cậu tính sổ.”

“Cậu chờ đó cho tôi.”

Nói xong, lão Triệu liền nối gót Vương Khuông Nghĩa lần lượt rời khỏi nhà hàng.

Nhìn bóng lưng rời khỏi của lão Triệu, Tạ Mạnh Trí cười lạnh trong lòng, trên đời này có nhiều người ngu ngốc như thế đó, sắp chết đến nơi mà còn không biết.

Giang Nghĩa là ai?

Là tổng phụ trách khu Giang Nam, là chiến thần Tu La biên giới phía tây, làm sao mà nhà họ Triệu có thể đối phó được.

Huống hồ gì đây còn là địa bàn của Giang Nghĩa chứ không phải là thủ đô.

Tạ Mạnh Trí nở một nụ cười gian xảo, tự nhủ trong lòng: “Lần này e là thế lực nhà họ Triệu ở khu Giang Nam sẽ bị nhổ cỏ tận gốc.”

“Cũng tốt thôi, mấy cái tên khốn hại người nên dọn dẹp sạch sẽ từ lâu rồi.”

“Giữ đến ngày hôm nay chính là tai họa.”

Giang Nghĩa lên xe Vương Khuông Nghĩa, sau khi xe chạy hơn hai mươi phút thì liền đến cổng biệt thự nhà họ Triệu, sau khi thông báo xong, bảo vệ liền cho xe chạy thẳng một đường đến của biệt thự.

Giang Nghĩa bước xuống xe, đi vào biệt thự cùng Vương Khuông Nghĩa.

Lão Triệu chạy lướt qua bên cạnh, chầm chậm chạy vào trước, vừa chạy vừa gọi: “Mợ chủ, mợ chủ, tôi đã bắt Giang Nghĩa đến đây cho mợ rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK