Mục lục
Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Nghĩa cất bước đi vào trong, trong phòng có thắp hương, làn khói lượn lờ khiến tinh thần người khác nhẹ nhàng.

Ôn Nhược Hà đang pha trà.

Ông ta không hề ngẩng đầu lên: “Đến rồi à, ngồi đi”

Giang Nghĩa không hề khách khí, anh trực tiếp ngồi lên chiếc ghế trúc, nâng mắt nhìn xung quanh.

Tuy nói là hồng môn yến, nhưng bầu không khí lại chẳng khẩn trương chút nào.

Trong phòng chỉ có mấy người bọn họ, không có bất cứ một người nào khác, ngay cả Lôi Hạo ngày hôm nay cũng không có tới, cũng không hề phát hiện có bất cứ người nào mai phục ở những phòng xung quanh.

Quả nhiên, giống y như suy đoán của Giang Nghĩa, Ôn Nhược Hà rất xem trọng thanh danh của mình, không có khả năng ra tay với Giang Nghĩa ở địa bàn của mình, cách làm dã man thô bạo ấy không phù hợp với tính cách của Ôn Nhược Hà.

Một lát sau, Ôn Nhược Hà đã pha trà xong, tự mình bưng tới trước mặt Giang Nghĩa.

“Nếm thử Tây Hồ Long Tỉnh mà sư phụ mới pha đi”

“Cảm ơn sư phụ.

Giang Nghĩa nâng tách trà lên, nhấp một ngụm.

Ôn Nhược Hà hỏi: “Mùi vị thế nào?"

Giang Nghĩa đặt tách trà xuống, xấu hổ cười nói: “Sư phụ, con là một người khá khô khan, thật sự hiểu biết rất ít về việc thưởng thức trà, uống xong một ngụm trà mà vẫn cảm thấy hình như là không có chỗ nào đó đặc biệt"

“Ha ha ha.” Ôn Nhược Hà giơ ngón tay cái: “Ta thích là thích tính cách có gì nói đó của con, đổi lại là người khác thì chắc chắn sẽ lừa gạt ta vài câu.”

Ôn Nhược Hà chỉ vào tách trà rồi giải thích: “Tách trà đầu tiên đúng là không có điểm gì đặc biệt, con nói rất đúng.”

Sau đó, Ôn Nhược Hà lại bưng tách trà thứ hai lên.

“Lại uống thử tách này xem”

“Vâng.”

Giang Nghĩa lại bưng tách trà lên nhấp một ngụm.

“Tách trà này như thế nào?”

“Trà này có vị gắt, thậm chí còn hơi đắng, rất khó uống.

Bạch Dương đứng bên cạnh nghe vậy thì nhíu mày, nói chuyện kiểu gì vậy chứ? Hình như là hơi trực tiếp quá rồi? Cho dù uống không ngon thì cũng không thể không cho thầy ấy thể diện.

Nào ngờ, Ôn Nhược Hà nghe xong lại cười vui vẻ hơn.

“Đúng đúng đúng, nói rất đúng.”

“Uống xong tách thứ hai, có lẽ là sẽ đẳng vô cùng, khó mà uống được.

“Nghĩa, nếu như lúc nãy con nói trà ngon thì sư phụ sẽ tức giận, con đã không khiến ta thất vọng.”

Ôn Nhược Hà lại rót tách thứ ba.

“Lại thử tách này đi.”

Giang Nghĩa cũng nhấp một ngụm, lần này, ánh mắt anh sáng lên, nhịn không được mà uống nhiều thêm mấy ngụm, sau đó nói: “Ngon, tách trà này vừa ngon lại mát, cũng mang theo vị ngọt thoang thoảng, khiến cho người ta muốn uống tiếp, là trà ngon.

Ôn Nhược Hà vuốt vuốt râu: “Nói hay lắm.

Giang Nghĩa tò mò hỏi: “Sư phụ, ba tách trà này của người là chia ra ba lần ngâm à?”

Ôn Nhược Hà lắc đầu: “Cũng không phải, ba tách trà này không chỉ được ngâm cùng một lần mà còn được đổ ra từ trong một bình trà.

Giang Nghĩa thắc mắc hỏi: “Nếu đã như vậy, tại sao hương vị của ba tách trà này lại hoàn toàn khác biệt?”

Ôn Nhược Hà giải thích: “Đây chính là điểm thu hút của Tây Hồ Long Tỉnh, căn cứ vào khoảng thời gian pha trà dài ngắn khác nhau thì sẽ cho ra mùi vị khác biệt. Thời gian ngâm tách trà đầu tiên là ngắn nhất, hương vị của trà vẫn còn chưa bộc lộ hoàn toàn, nếm không ra mùi vị gì; tách trà thứ hai là lá trà đã từ từ mở ra, nhưng chỉ có vị đắng ngấm vào trong trà, uống vào miệng sẽ có cảm giác đắng chát khó uống; thẳng cho đến tách trà thứ ba, thời gian đã đủ lâu, trà đã ngâm nở hoàn toàn, vị ngọt hòa vào trong nước trà, uống vào mới có cảm giác ngọt thanh mát mẻ.

Giang Nghĩa nghe xong, anh không khỏi khen ngợi.

Hóa ra là một bình trà như nhau, thời gian ngâm khác nhau, thế mà cảm giác lại chênh lệch lớn như thế, thật sự khiến người khác khó mà tin được.

Nếu như không phải chín miệng mình uống thì Giang Nghĩa cũng không tin ba tách trà này là cùng một ấm.

Nhưng mà...

Hôm nay Ôn Nhược Hà gọi anh tới không chỉ là để uống trà nhỉ?

Chỉ nhìn thấy Ôn Nhược Hà lại rót cho Giang Nghĩa một tách đầy, từ tốn nối: “Nghĩa, thật ra thì làm người cũng giống như là thưởng thức trà, con không làm gì thì lạnh nhạt vô vị, chuyện làm được một nửa thì sẽ để lại cảm giác chua chát, chỉ có khi làm xong rồi thì mới có thể nếm được vị ngọt.

Trọng điểm đến rồi.

Ôn Nhược Hà ngước mắt nhìn Giang Nghĩa: “Nghĩa, con muốn cho sư phụ uống trà vô vị, trà đẳng hay là trà ngọt đây?”

Giang Nghĩa khẽ nhíu mày.

Anh cố ý giả vờ như không hiểu: “Đồ đệ không hiểu rõ ý của sư phụ cho lắm.”

Ôn Nhược Hà cười nói: “Nghĩa, ta nghe nói con cũng đã đăng ký tham gia cuộc thi lựa chọn tư cách?”

“Đúng vậy.”

“Con muốn làm gì? Tự mình từ bỏ vị trí, sau đó không nỡ nên muốn lấy về?”

Giang Nghĩa cười nói: “Bỏ có đạo lý của bỏ, lấy có nguyên nhân của lấy.”

Câu trả lời này xem như tương đối hợp lý.

Nhưng mà Ôn Nhược Hà lại không hề hoang mang chút nào: “Nhưng Nghĩa à, giang sơn đời nào cũng sẽ có thiên tài, mỗi người đều có quyền được tỏa sáng. Thời đại của con đã kết thúc rồi, đều đã thoái vị rồi, sao lại không nhân cơ hội này mà nhường chức?"

“Nhường chức? Sư phụ, người muốn con tặng lại cho ai?”

Hai người nhìn nhau, đều bật cười.

Ôn Nhược Hà nói: “Nghĩa, dù gì thì ta và con cũng là sư đồ, cần gì phải người chết ta sống cơ chứ? Không bằng pha một ly trà ngọt cho sư phụ uống, có gì mà không thể?”

Giang Nghĩa nói: “Sư phụ, có chuyện gì thì cứ nói thẳng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK