Mục lục
Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được.”

Bạch Dương lập tức đi làm ngay.

Lại trôi qua mười lăm phút, những bong bóng máu sau lưng Giang Nghĩa trên cơ bản đều đã được loại bỏ, nhưng sắc mặt của anh vẫn kém vô cùng, cả gương mặt trắng bệnh như tờ giấy, đôi môi khô khốc nứt nẻ.

Những con đỉa kia bắt đầu hút máu trong cơ thể Giang Nghĩa.

“Không hay rồi!”

Mạc Nguyên lại vội vàng đưa tay lấy từng con đỉa xuống, nhưng thỉnh thần thì dễ đưa thần thì khó, những con đỉa kia bám chặt vào lưng Giang Nghĩa Mạc Nguyên cố gắng hết sức mà vẫn không thể lấy được một con nào.

“Mấy con đỉa này hút máu hút đến ghiền, không chịu thả ra, phải làm sao đây?"

Giang Nghĩa nhắm mắt lại, nhẹ nhàng phun ra một chữ: “Lửa.

“Vâng, lửa.”

Mạc Nguyên nhanh chân đi đến quầy lễ tân tìm ngọn nến, dùng cái bật lửa nhóm lửa, sau đó lại đốt mấy con đỉa.

Đĩa bị đốt cháy, chưa được mấy giây thì đã rơi lủm tủm vào trong nước thuốc. Cứ như vậy, Mạc Nguyên đốt hết con này đến con khác, cuối cùng cũng đã đốt hết số đỉa ấy rơi xuống nước.

“Sư phụ, người mau ra đây đi.”

Anh ta đặt ngọn nến xuống, đỡ Giang Nghĩa bước ra từ trong thùng gỗ, lau sạch người, đổi một bộ quần áo sạch sẽ.

Lúc này, Bạch Dương bưng một bát thuốc bổ sung khí huyết bước vào.

“Thống soái thuốc đây.

"Ùm."

Giang Nghĩa ngay cả sức lực bưng chén thuốc cũng không có, mặt thì trắng bệch như không còn một giọt máu, chỉ có thể nhờ Mạc Nguyên đỡ mình, Bạch Dương thì đút cho anh từng muỗng từng muỗng.

Sau khi uống xong một chén thuốc, hô hấp của Giang Nghĩa mới dần dần khôi phục lại.

“Tôi cần phải nghỉ ngơi mấy tiếng, đừng để người khác đến tìm tôi.

“Đã hiểu.”

Hai người dọn dẹp một cái giường sạch sẽ cho Giang Nghĩa, đỡ anh nằm xuống, sau đó cả hai một trong một ngoài canh chừng.

Bạch Dương trông chừng Giang Nghĩa ở trong phòng, Mạc Nguyên thì ở bên ngoài cấm bất cứ người nào đến gần, thậm chí là lớn tiếng ồn ào cũng không được.

Tích tắc, kim đồng hồ chuyển động năm lần, sắc trời dần dần tối xuống, rốt cuộc Giang Nghĩa mới tỉnh lại từ trong giấc ngủ, câu nói đầu tiên là: “Giúp tôi chuẩn bị thuốc bổ.”

“Vâng.”

Bạch Dương lập tức đi xử lý.

Cứ như vậy, sau khi Giang Nghĩa uống thuốc bổ xong thì lại nghỉ ngơi hai tiếng đồng hồ. Hơn tám giờ tối, hô hấp mới có thể bình thường lại, chức năng cơ thể cũng đã hồi phục lại năm sáu phần.

Mạc Nguyên và Bạch Dương ngồi trước giường, hai người mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, miệng thở hồng hộc.

Giang Nghĩa nhìn bọn họ, anh cảm kích nói: “Cảm ơn hai người, nếu như không có sự trợ giúp của hai người thì e là tôi rất khó để giữ cái mạng này.

Bạch Dương và Mạc Nguyên liếc mắt nhìn nhau, cả hai bật cười.

Bọn họ được Giang Nghĩa giúp đỡ nhiều như thế, lúc này giúp đỡ Giang Nghĩa không phải là chuyện đương nhiên à?

Trên mặt Mạc Nguyên lập tức lộ ra biểu cảm phẫn nộ, anh ta hỏi: “Sư phụ, là tên khốn nào đã hạ độc sư phụ vậy? Nói cho con biết đi, bây giờ con sẽ cầm vũ khí

đến đánh gãy chân cái tên khốn đó.

Giang Nghĩa nhìn Mạc Nguyên, chỉ cười mà không nói lời nào.

Bạch Dương bên cạnh lên tiếng nói: “Người có thể hạ độc thống soái sao lại là người mà anh có thể đối phó được chứ?”

Mạc Nguyên bĩu môi.

Nói thì là nói như vậy, nhưng mà anh ta rất muốn trút giận cho Giang Nghĩa.

Giang Nghĩa nói: “Tấm lòng của cậu tôi xin ghi nhận, nhưng mà cậu tuyệt đối không thể dính vào chuyện này. Tôi có chuyện muốn nói riêng với Bạch Dương, cậu đi ra ngoài chờ một lúc đi.”

Mạc Nguyên rất không tình nguyện mà à một tiếng, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

Cửa đóng lại.

Nụ cười trên mặt Bạch Dương liền biến mất, anh ta nghiến răng nói: “Không ngờ là huấn luyện viên lại có tâm địa độc ác như thế, hoàn toàn không thèm để ý đến tình cảm thầy trò mà ra tay với anh. Em đã nghĩ là làm sao ông ta lại có lòng tốt mời anh uống trà chứ, hóa ra là căn bản không có ý tốt.

“Thống soái, món nợ này, chúng ta tìm ông ta tính toán cho rõ ràng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK