Mục lục
Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay khi cuộc họp báo kết thúc, các bác sĩ trong giới y dược ở thủ đô đã vội vã đến nơi ở của cha con nhà họ Mạc, tặng quà xin lỗi như cờ hiệu, hoa tươi, giỏ trái cây, v.v để xin lỗi vì những hành động trước đây của họ.

Nhất là đối với Mộ Nguyên.

Người thanh niên này quỳ trước cửa cả 14 tiếng đồng hồ, từ sáng đến tối, không uống một giọt nước, không ăn một hạt cơm, bị ánh mặt trời thiêu đốt.

Cậu ta vốn có chút phong độ như người trí thức, nhưng bây giờ lại nhìn không ra hình người nữa.

“Này, Mạc Nguyên, cháu mau đứng dậy đi.

Mọi người chạy tới, đỡ Mạc Nguyên dậy, nhanh chóng chữa trị các thứ cho cậu ta, bởi vì ở đây đều là danh y hàng đầu nên Mạc Nguyên hồi phục rất nhanh.

“Có thể quỳ ở chỗ này chịu đòn nhận tội lâu như thế, đàn ông nhà họ Mạc quả là tuyệt vời.

“Để bày tỏ lời xin lỗi, bọn chú sẵn sàng chi thêm một số tiền để hỗ trợ việc xây dựng lại nhà họ Mạc.

“Nhà họ Mạc là ngọn cờ đầu của giới y dược thủ đô chúng ta, ngọn cờ này không thể bị lật đổ.”

Mọi người tranh nhau bày tỏ lời xin lỗi của họ.

Mạc Nguyên cười nói: “Các chú các bác, Mạc Nguyên cháu đã bị tra nữ kia làm mờ con mắt, tiêu pha phung phí vào thời khắc mấu chốt nhất của nhà họ Mạc, cháu quỳ cũng không oan. Qua bài học lần này, sau này cháu tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm như vậy nữa, sẽ luôn chỉ đặt tương lai của nhà họ Mạc lên hàng đầu! Xin các chủ các bác tiếp tục giám sát.”

Sau đó là đủ lời tâng bốc.

Mọi người khen ngợi lẫn nhau, sau đó Mạc Nguyên được người nhà đỡ trở về phòng khách, các bác sĩ kia cũng lần lượt rời đi.

Mạc Nguyên ngồi xuống, nuốt mấy ngụm nước miếng lớn, lau miệng nói: “Sư phụ, ba, lần này thật sự là nhờ có mọi người, nếu không phải nhờ có mọi người chạy tới chạy lui, con thật sự quỳ ở cửa cho đến chết.”

Mạc Thanh Tùng hừ lạnh một tiếng: “Mày đó, sau này không được qua lại với phụ nữ lai lịch không rõ ràng nữa biết chưa?"

“Con biết rồi ba.”.

Mạc Nguyên hít sâu một hơi: “Không ngờ Socrates lại ác như vậy, sớm biết vậy lần trước đánh mạnh thêm tí nữa.

Bạch Dương cười cười, đang định nói thì bị Giang Nghĩa ngăn lại.

Giang Nghĩa nhàn nhạt nói: “Được rồi, mau tắm rửa nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay đừng chạy tung lung”

“Dạ, sư phụ.

Mạc Nguyên đứng dậy và rời đi.

Giang Nghĩa nói với Mạc Thanh Tùng: “Chuyện này cuối cùng đã được giải quyết, tôi cũng về đây, ông chủ Mạc, tôi đi trước.”

“Ngài Giang cứ đi thong thả

Trên chiếc xe rời đi.

Bạch Dương vừa lái xe vừa hỏi: “Thống soái, vừa rồi tại sao ngài lại ngăn tôi nói ra sự thật?”

“Không cần thiết.”

“Người không muốn cha con nhà họ Mạc biết?"

“Ừm. Tình hình hiện tại đã rất tốt rồi, không cần để bọn họ biết quá nhiều. Thử tưởng tượng xem, nếu Mạc Nguyên biết chúng ta được Socrates “cứu”, cậu ta sẽ nghĩ như thế nào? Nếu cậu ta biết hung thủ là người khác thì sẽ làm thế nào?”

Bạch Dương mỉm cười: “Dựa vào tính xốc nổi của thằng nhóc đó, tôi đoán cậu ta sẽ lao thẳng vào Khoa học kỹ thuật Trọng Môn gây sự nhỉ?”

“Chính thế, Mạc Nguyên dám làm dám chịu là tốt, nhưng cậu ta còn quá trẻ, làm việc không suy nghĩ thấu đáo, thể nên không phải chuyện gì cũng nói cho cậu ta biết, sau này nếu cần thì mới nói cho cậu ta.”

“Đã hiểu, thống soái”

Bạch Dương đạp ga, chiếc xe tăng tốc lao đi.

Khi trời tối, họ trở lại tòa nhà văn phòng của Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc.

Liên tục chạy đôn chạy đảo vì việc của nhà họ Mạc suốt mấy ngày, khi có thể trở lại Khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc, Giang Nghĩa thực sự cảm thấy có chút cảm giác “về nhà”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK