Mục lục
Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trưa ngày hôm đó, chợ đá thô.

Khổng Liên Đằng cầm ảnh tìm một góc ngồi, so sánh người đi qua.

Những người dưới trướng của anh ta không có ai giống Giang Nghĩa, cho dù có hơi giống, cũng không hiểu gì về ngành trang sức.

Hết cách, chỉ có thể ra ngoài tìm.

Người ở nơi chợ đá thô này, về cơ bản đều ít nhiều hiểu một chút về đá thô, nếu có thể từ nơi này tìm được một người có vài phần giống với Giang Nghĩa, đến lúc bàn xong giá cả thì có thể vào việc rồi.

Anh ta so sánh từng người một, đợi từng người một.

Mặt trời lên cao.

Một người đàn ông đi vào, đường nét rõ ràng, vóc dáng vạm vỡ, hơn nữa còn thỉnh thoảng đi qua đi lại ở các cửa tiệm.

Không phải là ai khác, chính là Giang Nghĩa.

Tuy anh chuẩn bị rời khỏi chức vị, nhưng vẫn chưa biết mở miệng với Kì Chấn như nào.

Vậy nên anh chuẩn bị tặng Kì Chấn một món quà, khi Kì Chấn vui thì mở miệng nói chuyện từ chức.

Hôm nay anh tới chợ đá thô là muốn chọn mấy viên đá thô cực phẩm, mua làm quà tặng cho Kì Chấn, thuận tiện nói lời muốn nói với ông ta.

Giang Nghĩa nhìn đông nhìn tây, lướt qua trước mắt Khổng Liên Đằng.

Khổng Liên Đằng cầm ảnh so sánh, lập tức hai mắt sáng lên.

Mẹ kiếp, quá giống rồi!

Anh ta vội vàng đứng dậy đi tới, chặn đường của Giang Nghĩa, đối chiếu người trên ảnh với Giang Nghĩa, lông mày – mắt – mũi – miệng giống như một khuôn đúc ra.

Khổng Liên Đằng vui tới mức không khép được miệng.

Giang Nghĩa lại mang vẻ mờ mịt, người này đột nhiên nhảy ra, không nói một câu thì nhìn chằm chằm anh, vừa nhìn còn vừa cười, khiến người ta cảm thấy ghê tởm.

Anh hỏi: “Anh, làm cái gì?”

Khổng Liên Đằng không đáp mà hỏi ngược lại: “Cậu thanh niên, cậu hiểu bao nhiêu về đá thô?”

Giang Nghĩa nói: “Hiểu không nhiều, chỉ biết một vài thứ cơ bản.”

Đây là nói thật.

Khổng Liên Đằng gật đầu, biết một vài thứ cơ bản là đủ rồi, có kiến thức về đá thô nhất định trù bị, cộng thêm gương mặt rất giống này, người này chính là cộng sự tốt nhất để cùng đi lừa đảo.

Bước tiếp theo thì xem người này có nguyện ý lên thuyền không.

Khổng Liên Đằng hỏi: “Cậu thanh niên, cậu có biết Giang Nghĩa không?”

Giang Nghĩa nhíu mày, trong lòng nói người này là cố ý hay vô ý?

Nhìn tướng mạo của đối phương là một dáng vẻ rất đáng ghét, tuy con người không thể nhìn vẻ bề ngoài, nhưng có câu lại rằng: tâm sinh tướng.

Càng là người có loại tướng mạo này, càng phải đề phòng.

Giang Nghĩa mỉm cười, đáp lại: “Giang Nghĩa à, đó là giám đốc thu mua của Star Jewelry, rất nổi tiếng trong ngành, ai lăn lộn trong ngành này đều biết.”

Khổng Liên Đằng gật đầu: “Vậy cậu có biết, cậu và cậu ta rất giống nhau không?”

Giang Nghĩa đồng ý nói: “Có vài phần giống, bạn của tôi cũng hay lấy điều này ra trêu tôi, có điều ông anh này, anh nói những điều này với tôi làm cái gì?”

Khổng Liên Đằng đã cười: “Nói những điều này với cậu, là muốn giới thiệu một vụ làm ăn phát tài lớn cho cậu! Nếu cậu chịu làm, sau khi xong việc cho cậu 3 tỷ!”

3 tỷ?

Loại chuyện này, nghe thoáng cái là không giống chuyện tốt đẹp gì rồi.

Giang Nghĩa cố ý giả bộ rất kinh ngạc: “Chuyện tốt gì?”

Khổng Liên Đằng nhìn xung quanh: “Ở đây đông người phức tạp, đi, chúng ta tới nhà hàng ở bên ngoài bao một phòng, ngồi xuống từ từ nói.”

“Được!”

Sau đó, Giang Nghĩa và Khổng Liên Đằng cùng nhau đi tới một nhà hàng, đi vào phòng bao, gọi món.

Khổng Liên Đằng hỏi: “Còn chưa biết cậu tên gì?”

Giang Nghĩa suy nghĩ một lát: “Tôi tên... Tưởng Thúc.”

“Ừ, cậu em Tưởng, chỗ tôi có một vụ làm ăn, vừa rồi cũng nói với cậu rồi, sau khi xong việc chia cho cậu 3 tỷ, xem cậu có nguyện ý làm không.”

Giang Nghĩa hỏi: “Trong thiên hạ có chuyện tốt này sao? Chắc không phải là chuyện giết người phóng hỏa chứ?”

“Chậc, nghĩ đi đâu thế? Tuyệt đối an toàn, không có bất cứ rắc rối gì.”

“Ồ? Vậy có chút thú vị, nói nghe thử.”

Khổng Liên Đằng đè thấp âm thanh nói: “Tôi muốn nhờ cậu đóng giả một người.”

“Ai?”

“Giang Nghĩa!”

“Khụ khụ...” Giang Nghĩa suýt nữa phì cười, kêu anh đóng giả chính mình? Ha ha, sống hơn 20 năm, vẫn là lần đầu tiên đụng phải chuyện thú vị như này.

Anh hỏi: “Cụ thể phải làm như nào?”

Khổng Liên Đằng nói: “Sự việc rất đơn giản, cậu đóng giả Giang Nghĩa, tôi là trợ lý của cậu. Sau đó hai chúng ta tới trang sức Trường Hòa ký hợp đồng, cậu muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, muốn uống cái gì thì uống cái đó; tiền ký hợp đồng, cậu trực tiếp lấy đi, tôi không lấy một đồng.”

“Sau đó, cậu dẫn người của trang sức Trường Hòa đi chọn mua đá thô.”

“Cậu cũng không cần cố gắng chọn, chọn tùy ý, để bọn họ bỏ ra số tiền lớn để mua, chỉnh chết trang sức Trường Hòa, xong rồi thì chúng ta rời đi.”

Giang Nghĩa nghe vậy, không vui lòng mà nói: “Đây không phải là hại người hay sao? Người ta sẽ tha cho chúng ta sao?”

Khổng Liên Đằng cười ha hả: “Cậu em Tưởng cậu có phải ngốc không? Cậu là đóng giả làm Giang Nghĩa đi lừa ăn lừa uống, ký hợp đồng, chỉnh người ta, đợi tới khi bọn họ phản ứng lại, chúng ta sớm đã chạy rồi; bọn họ chỉ cho rằng là lỗi của tên Giang Nghĩa kia, tất cả trách nhiệm đều do một mình Giang Nghĩa gánh, tôi và cậu có phiền phức gì chứ?”

Giang Nghĩa ngộ ra: “Cũng tức là, lợi ích chúng ta lấy, tội thì để Giang Nghĩa gánh!”

“Chính là đạo lý này!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK