Mục lục
Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đinh Nhị Tiến lập tức sững người, người đàn ông trước mắt chính là ba của Cao Vũ Tường, bạn học cũ của Đinh Nhị Tiến – Cao Chí Định.

Xem ra, Cao Vũ Tường không chịu thua, gọi ba của anh ta tới.

“Aiya, bạn học cũ, ông sao lại tới rồi? Mau mau mau, cho hai chiếc ghế.”

Thái độ của Đinh Nhị Tiến rất hòa nhã.

Mọi người đều rất nghi hoặc, thái độ của Cao Vũ Tường vừa rồi thì Đinh Nhị Tiến nên rất căm hận ba con nhà họ Cao mới đúng, sao vừa nhìn thấy Cao Chí Định thì giống như chuột thấy mèo, sợ không vui vậy?

Là có điểm yếu trong tay người ta sao?

Tô Cầm lấy thêm hai chiếc ghế, ba con nhà họ Cao ngồi xuống.

Còn chưa ngồi nóng đít, Cao Chí Định lạnh lùng nhìn Đinh Nhị Tiến, không có ý tốt mà nói: “Được nha, bạn học cũ, ngày tháng trải qua rất đủ đầy.”

Đinh Nhị Tiến mỉm cười: “Bình thường bình thường.”

“Như này còn bình thường?” Cao Chí Định nói một cách kỳ quái: “Nghe nói ngưỡng cửa của nhà họ Đinh các người trở nên cao rồi, có được một câu con rể rùa vàng rất giỏi giang, xem thường bạn học cũ nghèo như chúng tôi rồi sao?”

“Đâu có chứ? Lão Cao ông nói linh tính gì vậy?”

“Nói linh tinh ư?”

Cao Chí Định đưa tay chỉ vào con trai Cao Vũ Tường của mình: “Tôi hỏi ông, con trai của tôi có chỗ nào đắc tội với các người, vậy mà đánh bị thương trán của nó, còn đuổi nó ra khỏi nhà họ Đinh?”

“Ờm…” Đinh Nhị Tiến nhất thời nghẹn lời.

“Bạn học cũ, chúng ta làm người phải nói lương tâm nhỉ? Ông không thể giàu có thì xem thường nhà họ Cao chúng tôi. Tôi không phải chỉ kêu con trai tới nhờ ông chút việc thôi sao, không giúp thì không giúp, ra tay đánh người là có ý gì?” Mỗi một câu của Cao Chí Định đều rất thâm, nói Cao Vũ Tường trở thành kẻ bị hại vô tội, Đinh Nhị Tiến giống như mới là kẻ làm điều ác đáng hận.

Trên thực tế căn bản là ngược lại!

Đinh Phong Thành ngồi không yên được nữa, anh ta lạnh lùng nói: “Tôi nói này chú, chú tìm hiểu sự việc chưa mà tới hỏi tội? Cũng không hỏi xem con trai bảo bối của chú đã làm cái gì? Chỉ những lời anh ta nói kia, những chuyện anh ta làm kia, đánh anh ta một trận đã là nhẹ rồi!”

“Phong Thành, im miệng!” Đinh Nhị Tiến quát to một tiếng.

Đinh Phong Thành đơ luôn, anh ta giúp Đinh Nhị Tiến nói chuyện, sao còn bị Đinh Nhị Tiến trách ngược rồi? Chú ba này của anh ta bị sao thế? Đầu óc bị úng nước rồi à?

Cao Vũ Tường ngẩng đầu lên, vui vẻ nhìn bọn họ, giống như chỉ cần có Cao Chí Định ba anh ta ở đây thì không có ai có thể động vào anh ta được.

Giang Nghĩa và Đinh Thu Huyền liếc nhìn nhau.

Bọn họ đều biết trong này nhất định có chuyện, nhưng đều không chắc chắn là chuyện gì.

Dựa theo sự giàu có và địa vị hiện nay, Đinh Nhị Tiến không thấp hơn Cao Chí Định, cho nên tuyệt đối không thể là bị tiền, địa vị khuất phục.

Vậy sẽ là cái gì?

Ở trong sự nghi hoặc của mọi người, Cao Chí Định xả một tràng, ra đòn phủ đầu với Đinh Nhị Tiến, Đinh Nhị Tiến lại không dám đáp lại một câu.

Đinh Nhị Tiến không hèn nhát như vậy, phải biết, trước đây đối mặt với ông cụ, ông ta nên bật lại thì bật lại, sao hôm nay giống như biến thành một người khác vậy?

Cuối cùng, Đinh Phong Thành không nhìn nổi nữa, đập bàn đứng dậy.

“Này, tên họ Cao kia, ông làm người đừng có mà quá đáng quá!”

Cao Chí Định hừ lạnh một tiếng: “Quá đáng? So với chuyện mà ông ta từng làm với tôi, tôi mắng ông ta mấy câu tính là cái quái gì chứ!”

Điểm mấu chốt tới rồi!

Giang Nghĩa quả quyết chen miệng hỏi: “Ba tôi từng làm chuyện gì quá đáng với ông?”

Cao Chí Định đưa tay cởi cúc ra, mở áo của mình ra, lộ ra vị trí ở tim, chỉ thấy vị trí tim của ông ta có một vết sẹo, cách tim chưa được một ngón tay!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK