Mục lục
Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sư phụ, cái này... 

Tất cả những thứ hiện ra trước mắt làm Mạc Nguyên mặt đỏ tới mang tai, không phải anh ta chỉ hẹn hò thôi à, sao lại gây ra tin tức lớn như thế? 

Anh ta muốn giải thích, nhưng mà hình như tất cả mọi chuyện không có lời nào để nói. 

Không phải là anh ta làm ư? 

Không, tất cả đều là anh ta làm, chuyện này không cần phải chống chế. 

Nhưng chuyện anh ta làm cùng với những gì mà truyền thông miêu tả là chênh lệch nhau rất lớn. 

Bạch Dương đỡ Mạc Thanh Tùng ngồi xuống, ông ta lại mang giày vào, vô bàn quát to: “Mày đã làm cái gì, mày nói cho rõ ràng đi. 

Mạc Nguyên uất ức nói: “Ba à, con không có gì để nói hết.” 

“Không có gì để nói hả, haha, mày mang tiền quyền góp đi đâu rồi, đã sử dụng hết bao nhiêu, nói hết cho tao nghe.” 

“Ba à, con không có. 

“Còn không chịu nói thật?” 

Mạc Thanh Tùng đưa tay muốn đánh Mạc Nguyên, bị Bạch Dương kéo lại. 

Giang Nghĩa duỗi tay ra đẩy hai ba con bọn họ qua hai bên, anh ngồi giữa hai người bọn họ: “Ông chủ Mạc tỉnh táo lại cái đã, tôi tin tưởng vào lời nói của Nguyên, cậu ấy chắc chắn không hề đụng vào tiền quyên góp. 

Mạc Thanh Tùng nóng nảy: “Cậu Giang, đã đến lúc nào rồi mà cậu con che chở cho cái thằng khốn này, sao cậu lại tin tưởng nó như vậy?” 

!! 

Giang Nghĩa bình tĩnh nói: “Không phải là tôi tin tưởng cậu ấy, mà là tôi đang tin tưởng mình. Ngay lập tức, bầu không khí liền yên tĩnh. 

Giang Nghĩa tiếp tục nói: “Số tiền quyên góp đều do tôi giữ rất cẩn thận, có chuyên viên quản lý tiền được tiêu ở đâu, đều ghi chép lại rất rõ ràng. Hơn nữa ông chủ Mạc à, bên phía ông cũng có dự phòng. Thử hỏi xem không nhận được cái gật đầu của hai người chúng ta thì làm sao Nguyên có thể động vào số tiền đó được chứ?” 

Câu nói này làm bừng tỉnh người trong mộng. 

Mạc Thanh Tùng chợt hiểu ra, đúng vậy, không có sự đồng ý của ông ta và Giang Nghĩa thì chẳng có ai có thể động vào số tiền đó. 

Lúc nãy là do ông ta tức giận, hồ đồ quá rồi. 

Mạc Thanh Tùng nói: “Sao tôi lại quên chuyện này chứ, nhưng vấn đề là mấy tấm ảnh... 

Π 

Giang Nghĩa nói: “Ánh chụp là chết, người viết tin tức là sống, một tấm ảnh giống nhau phải xem xem ông viết bài như thế nào, xuất phát từ góc độ khác nhau thì sẽ có nội dung khác nhau” 

Anh nhìn Mạc Nguyên hỏi, câu hỏi đầu tiên: “Những tấm ảnh này đều là thật à, cậu nhìn một chút đi, trong đó có cái nào là photoshop tạo ra không?" 

Mạc Nguyên nghiêm túc quét nhìn một lần, mỗi một tấm ảnh đều nhìn rất cẩn thận. 

Cuối cùng, anh ta gật đầu nói: “Không có vấn đề gì, toàn bộ những tấm ảnh này đều là sự thật, đúng là khoảng thời gian gần đây tôi vào Uyển Tuyên đã đi chơi rất nhiều nơi, cũng đã mua cho cô ấy rất nhiều thứ. 

Mạc Thanh Tùng hừ lạnh: “Bị phụ nữ làm cho đầu óc điên đảo, bị người khác theo dõi chụp lén mà cũng không biết. 

Mạc Nguyên bĩu môi cúi đầu. 

Giang Nghĩa phân tích: “Những bức ảnh này không phải là chụp cùng một ngày, càng không phải là chụp ở một địa điểm, điều này đã nói rõ trong 

khoảng thời gian gần đây vẫn luôn có người theo 

dõi, chụp lén, hiển nhiên là bọn họ đã có kế hoạch từ trước. 

Mạc Nguyên cau mày: “Nhưng vấn đề là bọn họ biết con đi chơi ở đầu bằng cách nào chứ, có nhiều lúc muốn đi đâu chơi đều là con tạm thời nghĩ ra, bọn họ không thể nào là con giun trong bụng con?” 

Đúng vậy đó, nếu như muốn theo dõi chụp lén người khác, ngoài chuyện mỗi ngày đều đi theo dõi thì điều kiện tiên quyết nhất chính là phải biết mỗi ngày đối phương đi đâu, đi lúc nào. 

Chuyện này căn bản không thể làm được. 

Trừ phi... 

Giang Nghĩa nheo mắt, anh nói: “Trừ phi cậu đã nói địa điểm và thời gian cho đối phương biết." 

Mạc Nguyên cười haha: “Sư phụ, còn không phải là kẻ ngốc, làm sao có thể nói với những người khác chuyện này được chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK