Mục lục
Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đinh Thu Huyền vẫn luôn nhìn về phía cửa chính bệnh viện, cô rất muốn biết rốt cuộc là cảnh sát vào đó làm cái gì.

Cuối cùng, mười phút sau, cô nhìn thấy cảnh tượng mà mình muốn thấy.

Mấy cảnh sát dẫn Kim Khắc Trung ra ngoài, đồng thời có thể thấy rõ hai tay Kim Khắc Trung bị còng lại, nhìn dáng vẻ cả người đầy bụi bẩn liền biết chắc chắn không có kết cục gì tốt.

Lúc ra khỏi bệnh viện, Giang Nghĩa cố ý hạ cửa sổ xe xuống, hô to với Kim Khắc Trung: “Anh Kim, được đó nha, ở trong phòng bệnh không quen, muốn đến phòng giam trong cục cảnh sát hả?”

Kim Khắc Trung ngẩng đầu lên nhìn Giang Nghĩa, rồi lại nhanh chóng cụp đầu xuống, xấu hổ không dám nhìn người.

Rất nhanh, Kim Khắc Trung liền bị cảnh sát đưa đi.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng Đinh Thu Huyền thoải mái hơn nhiều, mặc dù không thể bỏ đá xuống giếng, không nên nhìn thấy người khác gặp rủi ro mà vui mừng, hành động như vậy rất đáng xấu hổ. Nhưng mà Đinh Thu Huyền thật sự không có cách nào che giấu niềm vui trong lòng, thậm chí cô còn bật cười.

Giang Nghĩa chậm rãi nói: “Có thấy chưa, đây chính là kết quả của việc làm trái với quy tắc. Mặc kệ em có tiền hay không có tiền thì đều phải tuân theo quy tắc của thế giới này, chẳng có ai là ngoại lệ.”

Đinh Thu Huyền nhún vai: “Xía, em mới không nghe anh nói đạo lý.”

Nhưng mà đúng là rất thần kỳ, bọn họ vừa mới ra khỏi phòng bệnh liền thấy người của cục vệ sinh đến kiểm tra đột xuất, lại nhìn thấy Kim Khắc Trung bị bắt, giống như là ngay lúc đầu đã được sắp xếp tốt rồi.

Đinh Thu Huyền quay đầu nhìn Giang Nghĩa, cứ luôn cảm thấy chuyện này có liên quan tới Giang Nghĩa.

Nhưng mà cô suy nghĩ lại, Giang Nghĩa không thể nào có năng lực lớn như thế. Mặc dù bây giờ anh đã ký rất nhiều hợp đồng, cũng có không ít tiền, nhưng mà có tiền không có nghĩa là có quyền.

Cục vệ sinh và cục cảnh sát, hai bên đều là người của chính phủ, Giang Nghĩa chỉ là dân thường thấp kém thì làm sao có thể điều động bọn họ?

Thế là, Đinh Thu Huyền cũng không hỏi mà lái xe về nhà.

Bọn họ về đến nhà, Đinh Nhị Tiến vừa mới tắm xong chuẩn bị đi ngủ, nghi ngờ hỏi: “Ủa, sao bọn con lại về nhà, không ở bệnh viện hả?”

Đinh Thu Huyền khoác tay: “Đừng nói nữa, gặp phải một vài chuyện bực mình, vẫn nên về nhà ngủ mới thoải mái hơn.”

Hai người đi vào trong phòng, khóa trái cửa phòng lại.

Không đợi Đinh Thu Huyền ngồi xuống nghỉ ngơi, Giang Nghĩa liền ôm lấy eo cô, đè cô xuống giường.

“A... anh làm cái gì vậy?” Đinh Thu Huyền giật mình.

“Em nói xem anh muốn làm cái gì?” Giang Nghĩa cười xấu xa: “Chúng ta đã cá cược với nhau rồi, em thua thì phải sinh em bé cho anh.”

“Đừng mà, em không muốn..."

Ngoài miệng thì nói không muốn, nhưng mà gần như là Đinh Thu Huyền không hề phản kháng chút nào, đồng thời trong lòng còn có chút chờ mong.

Điểm xấu hổ chính là Giang Nghĩa đang chuẩn bị hành sự, đột nhiên trái tim lại co rút đau một trận.

Đụng vào vết thương.

Cho dù là chiến thần Tu La thì cũng không có khả năng chống lại vận mệnh.

Giang Nghĩa bị đau nằm ở trên giường thở dốc từng hơi, nghỉ ngơi vài phút rồi mới có thể khôi phục lại, anh cười khổ: “Vết thương vẫn còn chưa khôi phục hoàn toàn, xem ra trong vòng một hai ngày không thể có động tác gì quá mạnh.”

Đinh Thu Huyền cười cười chọt mũi anh: “Hừ, cái đồ háo sắc. Lần này anh không kiếm cớ được đúng không, không phải là em thua không nhận nợ, mà là do anh không được.”

Giang Nghĩa bất đắc dĩ lắc đầu.

Sau đó anh lại chơi xấu mà nói: “Trên người anh có vết thương, nhưng mà em không có, anh không thể vận động mạnh, nhưng mà em thì có thể mà.”

Đinh Thu Huyền khó hiểu nhìn anh: “Hả, anh có ý gì?”

Giang Nghĩa hắng giọng: “Ý anh là anh có thể nằm yên bất động, còn em thì ở trên anh... động đi.”

Đinh Thu Huyền không phải là đứa con nít ba tuổi, đương nhiên cô nghe hiểu những lời này là có ý gì, trong nháy mắt xấu hổ sắc mặt đỏ bừng, cô lại đánh cho Giang Nghĩa một trận.

“Cái đồ lưu manh, anh nói gì vậy hả?”

“Thật là vô liêm sỉ.”

“Anh có thấy xấu hổ không, có xấu hổ không hả?”

Giang Nghĩa cười ha ha: “Đây là hành vi của vợ chồng bình thường mà, có gì đáng xấu hổ chứ, em có muốn thử một chút không?”

Đinh Thu Huyền hừ một tiếng: “Thử cái gì mà thử, đúng là không biết xấu hổ, em không thèm để ý tới anh nữa.”

Cô bước xuống giường đi vào trong nhà vệ sinh.

Đinh Thu Huyền đứng trước tấm gương trong nhà vệ sinh, nhìn mình ở trong gương, gương mặt đỏ như quả cà chua.

Hô hấp dồn dập, tim đập rất nhanh.

“Mình... động?”

Trong đầu Đinh Thu Huyền xuất hiện một hình ảnh xấu hổ, càng nghĩ càng ngượng ngùng, nhưng lại dần dần cảm thấy hào hứng.

Nhưng dù sao, cô vẫn là một cô gái bảo thủ, chuyện này cô không thể học ngay lập tức được.

Tối nay, hai người đều trằn trọc khó ngủ.

Mãi cho đến khi trời sắp sáng, hai người mới lần lượt tiến vào mộng đẹp, cả hai đều tràn đầy ảo tưởng với chuyện đó.

Có lẽ là đã đến lúc rồi?

Đợi đến khi vết thương lành lại thì...

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức hai người từ trong giấc ngủ, Đinh Thu Huyền bĩu môi, tính khí khó chịu khi rời giường: “Mẹ, mới sáng sớm mà gõ cái gì?”

Kết quả bên ngoài truyền đến không phải là âm thanh của Tô Cầm, mà là...

“Chị, là em, Tô Nhàn đây.”

Tô Nhàn

Đinh Thu Huyền lập tức ngồi dậy, liếc mắt nhìn Giang Nghĩa, sao con bé này lại đột nhiên đến đây chứ?

“Tô Nhàn, sao hôm nay em lại tới đây?” Đinh Thu Huyền vừa mặc quần áo vừa lên tiếng hỏi.

Tô Nhàn đứng ở ngoài phòng: “Là do nhớ mọi người thôi, đến thăm mọi người một chút. Chị, sao chị vẫn còn chưa thức dậy nữa, có phải là ngày hôm qua chị với anh rể dùng sức quá độ không?”

“Nè nè, em nói cái gì vậy, con gái con lứa mà lại không biết xấu hổ gì hết.” Mặt Đinh Thu Huyền lại đỏ bừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK