Mục lục
Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Tín Lượng suýt chút nữa giận đến ngất đi, cấp dưới chính mình khổ khổ sở sở bồi dưỡng hai mươi năm, thế mà dám đâm sau lưng ông ta một dao, điều này khiến ông ta sao có thể chịu được chứ?

"Cậu, cậu vì sao lại làm như vậy?" Tô Tín Lượng tức đến nỗi nói năng cũng không bình thường.

Hầu Dương không có chút sợ hãi nào cả, trực tiếp ngồi xuống, còn vắt chéo chân: "Chủ tịch, tôi cũng đi theo ông hai mươi năm, cực cực khổ khổ dốc sức mới leo được lên vị trí giám đốc thu mua hôm nay."

"Kết quả thì sao?"

"Giang Nghĩa kia nhanh chóng đã lên làm giám đốc thu mua trên danh nghĩa, cậu ta mới vào ngành mấy tháng, dựa vào cái gì chứ?"

"Có cậu ta che trước mặt tôi, sao tôi có thể kiếm tiền, cho nên có cậu ta thì không có tôi, có tôi thì không có cậu ta."

Hầu Dương rất đắc ý, cho rằng chắc chắn Tô Tín Lượng sẽ không dám sa thải mình.

Nhưng ông ta sai rồi.

Lúc này đây, Tô Tín Lượng thật sự tức đến nổ tung.

Ông ta giận dữ hét: "Hầu Dương cậu là thằng khốn! Cậu thật sự cho rằng tôi không có cách bắt được cậu sao? Nói cho cậu biết, nếu cậu không thể ký với Giang Nghĩa một bản hợp đồng nữa, có được sự tha thứ của người ta, ngày mai tôi lập tức sa thải cậu!"

"Không chỉ sa thải cậu, tôi sẽ còn khiến cậu không thể ở lại trong giới này nữa!"

"Tự cậu cân nhắc mà làm đi!"

Tô Tín Lượng sập cửa rời đi.

Lúc này, đến lượt Hầu Dương và thư ký trợn mắt.

Hầu Dương khó có thể tin nói: "Lão già này điên rồi sao? Thật sự vì một người ngoài, ngay cả cấp dưới đã theo ông ta hai mươi năm là tôi cũng muốn sa thải?"

Thư ký nói: "Giám đốc Dương, bây giờ có vẻ chủ tịch thực sự rất tức giận, làm không tốt thật sự có thể đến mức đấy, chúng ta làm sao bây giờ?

Hai người trầm mặc.

Nếu như bị sa thải, bọn họ cũng không thể ở lại trong giới này nổi nữa, cực cực khổ khổ hơn hai mươi năm, mắt thấy đã sắp kiếm được tiền lại bị sa thải, thế này thì ai chịu nổi?

"Xem ra, chỉ có thể chịu thua thôi."

Hầu Dương đứng lên, cùng thư ký đến nhận lỗi với Giang Nghĩa.

Trong biệt thự cũ kỹ.

Giang Nghĩa ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, mấy ngày nay làm việc với cường độ cao liên tục, thực sự anh đã có hơi không chịu được.

Đợi làm xong tháng này, anh định từ chối hợp đồng của mấy bên, không nhận nữa.

Đang nằm nghỉ ngơi, bỗng nhiên ngoài cửa một chiếc xe đi tới, hai người vội vã đi xuống, bước vào sân, đi vào trong phòng.

"Anh Giang!"

Giang Nghĩa quay đầu vừa thấy, có biết, đúng là người trước đây không thèm để mình vào mắt, Hầu Dương và thư ký của ông ta.

Bên này Đinh Thu Huyền thấy có khách tới, vừa định pha hai ly trà, lại bị Giang Nghĩa giữ lại.

Không cần.

Anh lạnh lùng nói: "Tôi và Trang sức Mạc Bắc hình như đã chấm dứt hợp đồng rồi mà? Vẫn là chủ tịch của các ông trực tiếp gọi điện chấm dứt, hiện giờ tôi và các người hẳn là không hề có chút quan hệ nào, sao còn đến nhà tôi làm gì?"

Đinh Thu Huyền lúc này mới rõ ràng, hai người này chính là nhân viên của công ty đã chấm dứt hợp đồng với Giang Nghĩa.

Khó trách Giang Nghĩa không thèm nể mặt.

Hầu Dương xấu hổ cười một tiếng, nói: "Anh Giang, trước tiên ngài đừng nóng giận. Chuyện trước đó là Trang sức Mạc Bắc chúng tôi không đúng, bây giờ chủ tịch đích thân phái hai người chúng tôi tới nhận lỗi với ngài."

Vừa nói, ông ta vừa đặt một cái hộp tinh xảo lên bàn.

Mở ra, bên trong là một bộ trang sức chế tác thủ công sang trọng.

Hai cái vòng tay, một cái vòng cổ, một đôi hoa tai, tất cả đều làm bằng ngọc, nhìn qua tỉ lệ thì cực kỳ quý giá, không có vài tỷ là không mua được một bộ này.

Hầu Dương cười ha ha nói: "Bộ trang sức này gọi là 'Bách điểu triều phượng', rất phù hợp với Bà Giang."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK