Mục lục
Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới sự dẫn dắt của hiệu trưởng Thang Giai Văn, toàn thể giáo viên sinh viên đều thể hiện sự đối chọi gay gắt nhất với Giang Nghĩa, buộc anh nhanh chóng rời đi hiện trường.

Nói rời đi là khách sáo, thật có thể dùng từ đuổi đi để hình dung.

Đối mặt với thế trận lớn như vậy, biểu hiện của Giang Nghĩa cực kỳ trấn định, anh bình tĩnh nhìn Thang Giai Văn, nhàn nhạt nói: “Mọi người đều đã yêu cầu tôi rời đi, vậy thì tôi rời đi là được. Hiệu trưởng, nếu có yêu cầu gì, thì đến y quán Nhân Trị tìm tôi.”

Nói xong, anh cầm thuốc trên bàn lên, rời khỏi chỗ ngồi.

Cả đường đi đều không ngừng có bút bi, sổ nhỏ bay tới, Giang Nghĩa giống như tù nhân bị lôi đi diễu phố thị chúng cổ đại, chịu thóa mạ và sỉ nhục.

Cho tới khi Giang Nghĩa rời khỏi đại sảnh, toàn trường nổ lên tràng vỗ tay nhiệt liệt, ai nấy đều vui vẻ hoan hô.

Thang Giai Văn đè tay: “Được rồi, mọi người có thể yên tĩnh lại rồi.”

Toàn thể giáo viên sinh viên đều ngồi xuống, họ hiện tại cực kỳ vui mừng, cho rằng đã đánh thắng một trận xinh đẹp, bảo vệ được vinh dự của Thạch Khoan.

Thang Giai Văn nói với Thạch Khoan trên bục: “Bác sĩ Thạch, tôi xin lỗi ông, đều do chúng tôi giám sát thiếu sót, mới khiến loại người vô sỉ này trà trộn vào hiện trường, mang đến phiền phức không cần thiết cho ông.”

Thạch Khoan còn ra vẻ người tốt nói: “Hiệu trưởng Thang không cần tự trách, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, loại tiểu nhân này muốn nhục nhã tôi, hãm hại tôi, ông sao có thể tránh được? Chuyện này không trách ông.”

Thang Giai Văn thật cảm động, kích động nói: “Bác sĩ Thạch không chỉ y thuật cao siêu, y đức càng to lớn như Thái Sơn, ở trong lòng chúng tôi, ông chính là một vĩ nhân!”

Thang Giai Văn dùng tất cả những lời hay ý đẹp để khen ngợi, thật lòng cảm thấy tôn kính Thạch Khoan.

Hội nghị tiếp tục hơn một tiếng cũng kết thúc.

Thạch Khoan và con trai ông ta Thạch Văn Bỉnh trước sau rời khỏi trường học, từ đầu tới cuối đều duy trì dáng vẻ ông cụ hiền hòa, nhìn không ra chút manh mối.

Cho tới khi họ lên xe rời đi trường học, mặt nạ giả hiền rốt cuộc kéo xuống.

Trên xe.

Thạch Văn Bỉnh thở dài một hơi, vỗ ngực nói: “Vừa rồi thật quá nguy hiểm, tên khốn Giang Nghĩa không biết từ đâu lòi ra, xem chút bị hắn vạch trần.”

Thạch Khoan gật đầu: “Đúng vậy, vừa rồi ba cũng giật cả mình, cái gai trong mắt cái kim trong thịt Giang Nghĩa này sớm muộn rồi cũng có ngày ba sẽ trừ khử hắn!”

“Nhưng mà…” Thạch Khoan toét miệng cười nói: “Thang Giai Văn kia thật trung tâm với ba, dù Giang Nghĩa vạch trần chuyện của ba, nhưng kết quả lại không ảnh hưởng.”

Ông ta nhìn sang Thạch Văn Bỉnh, phân phó: “Ba kêu con sắp xếp người giám sát những sinh viên kia, con đều sắp xếp xong rồi chứ?”

Thạch Văn Bỉnh liên tục gật đầu: “Sớm đã chuẩn bị xong rồi, chỉ cần sinh viên uống thuốc của chúng ta, thì sẽ có người giám sát. Ba, thuốc ba nghiên cứu này thật sự có hiệu quả sao?”

“Chuyện đó còn cần phải nói?” Thạch Khoan khá tự tin nói: “Lần này là thuốc ba đích thân phối, có thể điều động cơ năng thân thể con người, từ đó tuyển chọn ra thể chất chúng ta muốn. Những người xuất hiện phản ứng bài xích đều sẽ đào thải, nhất định phải tìm ra thân thể thích hợp mới được.”

Vốn dĩ thuốc mà họ nghiên cứu chế tạo để sinh viên uống ngoài mặt là tốt cho sinh viên, tặng thuốc miễn phí, trên thực tế là tiến hành sàng lọc.

Phàm là những người sinh ra phản ứng bài xích với thuốc, chứng minh thân thể tầm thường.

Chỉ có những người uống thuốc xong vẫn nhảy nhót không hề hấn gì mới là ‘thân thể’ lý tưởng mà Thạch Khoan muốn tìm kiếm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK