Mục lục
Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rốt cuộc nên làm gì mới được?

Hai tay ông ta ôm đầu, nằm bò trên bàn đầy đau khổ.

Lúc này, chủ nhiệm giáo vụ nhắc nhở: “Hiệu trưởng, hay là... đi tìm Giang Nghĩa?"

“Tìm anh ấy?” Thang Giai Văn ngẩng đầu lên nhìn chủ nhiệm giáo vụ: “Tìm anh ấy làm gì?”

"Nếu Giang Nghĩa đã có thể nhìn ra thuốc có vấn đề ngay từ đầu hơn nữa còn chỉ rõ chính xác vấn đề của thuốc nằm ở đâu, tôi nghĩ anh ấy có lẽ có cách giải quyết. Hơn nữa, anh ấy cũng nói rồi, nếu có gì cần thì đến y quán Nhân Trị tìm anh ấy, chắc có lẽ đã sớm nghĩ đến sẽ xảy ra cục diện như hiện tại.”

Có chút có lý.

Chỉ có điều...

Thang Giai Văn cười khổ, nói: “Lòng tốt của người ta tôi lại coi là lòng lang dạ thú, còn dẫn theo toàn thể giáo viên và học sinh xua đuổi người ta ra ngoài như tù nhân, sao người ta có thể bằng lòng giúp tôi được?”

Chủ nhiệm giáo vụ thở dài, nói: “Sự việc đã đến nước này cũng không còn cách nào khác, thử xem đi. Dù sao cũng liên quan đến tính mạng của hàng trăm học sinh, hiệu trưởng, ông chịu tủi thân một chút đi.”

Thang Giai Văn gật đầu: "Được rồi, nếu Giang Nghĩa thực sự có cách cứu học sinh, cho dù có lấy cái mạng già này của tôi đi, tôi cũng sẽ cầu xin anh ấy ra tay giúp đỡ. Đi, đi đến y quán Nhân Trị ngay bây giờ.”

Do cửa trước và cửa sau của trường đều bị phụ huynh học sinh chặn lại rồi, căn bản không thể ra ngoài được, không còn cách nào khác, chủ nhiệm giáo vụ sắp xếp người chuyển thang đến để Thang Giai Văn leo thang qua tường ra khỏi trường học.

Sau đó sắp xếp xe đợi bên ngoài tường vây, đưa Thang Giai Văn đến thẳng y quán Nhân Trị.

Sau mười phút, xe đã chạy đến cửa y quán Nhân Trị, cửa xe mở ra, Thang Giai Văn vội vàng chạy vào trong.

Kết quả vừa bước đến cửa, một người phụ nữ lạnh lùng như tảng băng chặn đường ông ta.

“Cô gái, làm ơn nhường đường một chút, tôi có việc gấp.” Thang Giai Văn nói.

"Ông là hiệu trưởng của đại học Y Dược, ông Thang Giai Văn phải không?"

"Đúng vậy, sao cô biết tôi?”

"Tôi là chủ quán của y quán Nhân Trị, Tân Uẩn."

“Hoa Đà nữ đương thời, thần y Tân, Tân Uẩn?” Thang Giai Văn sửng sốt, ông ta đã biết đến đại danh của Tân Uẩn từ lâu, hôm nay gặp mới biết rằng người phụ nữ này lại trẻ đẹp như vậy.

Đúng là sóng sau xô sóng trước, thế hệ sau mạnh hơn thế hệ trước.

Thang Giai Văn lịch sự nói: "Bác sĩ Tân, tôi đến đây để ..."

“Tìm Giang Nghĩa?” Tân Uẩn nói thẳng.

Thang Giai Văn sửng sốt một chút, sau đó hỏi: "Đúng vậy, tôi tới đây để tìm Giang Nghĩa, tôi tìm anh ấy có việc gấp, mong cô dẫn tôi đi gặp anh ấy.”

Tân Uẩn xua tay: "Tôi biết ông tìm anh ấy có chuyện gì, Giang Nghĩa đúng là đang ở y quán Nhân Trị của chúng tôi, nhưng anh ấy không muốn gặp ông."

Chắc chắn rồi.

Bất cứ ai gặp phải chuyện như vậy đều không thể muốn gặp Thang Giai Văn được.

Thang Giai Văn vô cùng ủ rũ mà nói: “Thần y Tân, tôi biết tôi sai rồi, không nên đối xử với Giang Nghĩa như vậy. Muốn đánh muốn trừng phạt gì tôi đều nhận, chỉ cần có thể cứu được mạng của học sinh tôi, muốn tôi làm gì cũng được, mong cô dẫn tôi đi gặp anh ấy.”

Tân Uẩn lạnh lùng nhìn Thang Giai Văn, vô cùng mất kiên nhẫn mà nói: “Tôi nói rồi, Giang Nghĩa không muốn gặp ông chính là không muốn gặp ông.”

Vừa khua tay, mấy nhân viên có thân thể cường tráng bước từ trong ra, bảo vệ ở cửa.

Tân Uẩn lạnh lùng nói: "Sớm biết có hiện tại thì sao lúc trước lại làm vậy? Giang Nghĩa không rảnh để gặp ông, ông đi đi.”

Cô nói xong liền xoay người bước vào nhà.

Thang Giai Văn vô cùng tuyệt vọng và muốn xông vào, nhưng làm sao một người già hơn năm mươi tuổi như ông ta có thể xông vào được?

Hơn nữa, lần này ông ta là đang nhờ người ta giúp.

Nếu xông vào, chẳng phải sẽ khiến cho tâm trạng của Giang Nghĩa càng thêm tồi tệ sao? Đến lúc đó Giang Nghĩa sẽ càng không bằng lòng giúp ông ta nữa.

Không thể xông vào.

Nhưng cũng không thể quay trở về như vậy.

Thang Giai Văn biết rằng hiện tại Giang Nghĩa là người duy nhất có thể cứu các học sinh, nếu bây giờ trở về, tính mạng của các học sinh sẽ không còn.

Cho dù ông ta hy sinh tính mạng, vứt bỏ tôn nghiêm, hôm nay cũng phải cầu xin sự tha thứ của Giang Nghĩa.

Liều mình rồi!

Bịch một tiếng, Thang Giai Văn từ bỏ tôn nghiêm của mình, hai gối quỳ xuống đất.

Ông ta, một ông già hơn năm mươi tuổi, một người đàn ông, một hiệu trưởng đại học, lúc này giống như một đứa trẻ phạm lỗi, quỳ ở trước cửa lớn.

Người qua đường nhao nhao ném qua những ánh nhìn kỳ quái.

Trong phòng, Tân Uẩn lạnh lùng nhìn Thang Giai Văn đang quỳ ở đó, hừ lạnh một tiếng, không nói lấy một câu.

Thực sự nghĩ rằng cái trò cũ rích trong phim này có ích sao?

Ông thích quỳ thì cứ quỳ đi.

Tân Uẩn quay mặt đi, căn bản không thèm đếm xỉa gì đến Thang Giai Văn.

Kết quả, Thang Giai Văn quỳ như vậy suốt nửa giờ đồng hồ, ông ta có chút loạng choạng, bắt đầu không chịu nổi nữa nhưng vì tính mạng của học sinh, ông ta vẫn cắn chặt răng kiên trì.

Nửa giờ nữa trôi qua.

Một bóng dáng quen thuộc bước ra từ trong phòng phía trong y quán, đó là Giang Nghĩa!

Trên mặt anh nở nụ cười, trong tay cầm một đơn thuốc, vừa đi vừa nói: “Cuối cùng cũng nghiên cứu chế tạo ra rồi, đơn thuốc này có thể đối phó với thuốc độc kia của cha con nhà họ Thạch.”

Cùng lúc đó, Giang Nghĩa nhìn về phía Tân Uẩn và hỏi: "Đúng rồi, hiệu trưởng Thang Giai Văn của đại học Y Dược đã đến chưa? Theo lý mà nói, lúc này đáng lẽ phải đến rồi chứ.”

Tân Uẩn hừ lạnh một tiếng, hất cằm chỉ chỉ về phía cửa.

Giang Nghĩa nhìn sang, nhìn thấy Thang Giai Văn đang quỳ ở cửa, trong nháy mắt cả người đều không ổn.

"Ách……"

"Tân Uẩn, tôi chỉ căn dặn cô là để hiệu trưởng Thang Giai Văn chờ bên ngoài một lát.”

"Cô làm như vậy là quá đáng rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK