Mục lục
Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Khuông Nghĩa ngồi xuống, ổn định lại cảm xúc rồi lập tức gọi điện thoại cho Tạ Mạnh Trí.

Tút tút, điện thoại được kết nối.

“A lô, phó cục Vương, có chuyện gì vậy?”

Vương Khuông Nghĩa mắng như xối nước: “Còn hỏi tôi có chuyện gì hả, Tạ Mạnh Trí, có ai làm như cậu không, người nhà họ Triệu mà cậu cũng dám bắt, cậu thật sự bị điên rồi à.”

“Bây giờ tôi ra lệnh cho cậu lập tức thả người ra, sau đó dẫn cả đội trở về, tôi còn muốn tính sổ với cậu đây này.”

“Có nghe rõ chưa?”

Vốn cho rằng chỉ cần vài câu nói là đã có thể giải quyết, kết quả đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tạ Mạnh Trí ở đầu dây bên kia không hề sợ hãi mà nói: “Phó cục Vương, tôi bắt người theo pháp luật, không hề có vấn đề, ngược lại là ông đó, không phân biệt tốt xấu, lại yêu cầu tôi thả người. Haha, rốt cuộc là ông nghĩ như thế nào vậy?”

Thiếu chút nữa là Vương Khuông Nghĩa đã giận đến nôn ra.

Đây là thái độ mà cấp dưới nói chuyện với cấp trên à?

Ông ta giận dữ hét lên: “Thằng nhóc này, ngày hôm nay cậu bị bệnh gì vậy hả?”

“Không có bệnh gì hết, người nhà họ Triệu phạm tội muốn sử dụng mối quan hệ để bắt người, tôi chỉ dựa theo pháp luật mà bắt những phần tử phạm tội này lại, tôi không cho rằng mình đã làm sai, nếu như ông cảm thấy tôi không đúng, vậy thì ông dẫn người đến hiện trường mà tìm tôi, tôi chờ ông.”

Nói xong, Tạ Mạnh Trí lập tức cúp điện thoại.

Vương Khuông Nghĩa nhìn điện thoại trong tay, thật lâu sau vẫn không thể bình tĩnh được, không thể tin là Tạ Mạnh Trí lại dám nói chuyện với mình như thế.

Mặc dù con người Tạ Mạnh Trí ngay thẳng, tính từng tương đối nóng nảy.

Nhưng cũng không thể không hiểu chuyện như thế.

Không nói tới chuyện cấp dưới dám chống đối mệnh lệnh của lãnh đạo, vậy mà còn kêu lãnh đạo đến hiện trường tìm anh ta để đòi người, quả thật xem kỷ luật như không mà.

“Đuổi, nhất định phải đuổi.”

“Tạ Mạnh Trí, thằng nhóc nhà cậu ăn gam hùm gan báo rồi, lại dám nói chuyện với tôi như thế.”

“Cậu kêu tôi đến hiện trường đòi người à? Được thôi, tôi đi một chuyến đến đó, đến lúc đó cậu đừng có sợ đến tè ra quần là được.”

Nói xong, Vương Khuông Nghĩa lập tức triệu tập hơn một trăm cảnh sát tự mình dẫn người đến hiện trường đòi người.

Không chỉ có đòi người mà còn phải bắt giữ đám người Tạ Mạnh Trí làm phản lại.

Khoảng cách không xa.

Chưa đến hai mươi phút là Vương Khuông Nghĩa liền dẫn người chạy đến nhà hàng, kêu cấp dưới của mình canh giữ cửa trước cửa sau cho cẩn thận, không cho bất cứ người nào ra vào.

Sau đó, ông ta tự mình dẫn đội đi vào trong nhà hàng.

Vừa mới bước vào cửa thì liền nhìn thấy bọn người lão Triệu đang bị còng tay ngồi xổm ở góc tường, một đám người đều đang ngồi xổm.

Có một nhóm cảnh sát đang canh chừng bọn người lão Triệu.

Mà Tạ Mạnh Trí thì lại yên vị ngồi trên ghế trong đại sảnh, thong dong thoải mái uống trà, căn bản không hề cảm thấy nguy cơ.

“Ha ha, thoải mái quá nhỉ.”

Vương Khuông Nghĩa bước lên phía trước, châm chọc khiêu khích nói: “Tạ Mạnh Trí, không phải là cậu kêu tôi đến hiện trường đòi người à, bây giờ cậu đã nhìn thấy tôi rồi đó. Sao nào, tự cậu thả người hay là để tôi cưỡng ép bắt cậu thả người ra đây?”

Tạ Mạnh Trí nhấp một ngụm trà, lẳng lặng nhìn Vương Khuông Nghĩa.

“Phó cục Vương, tôi chỉ khuyên ông bốn chữ... quay đầu là bờ.”

Quay đầu là bờ?

“Ha ha.” Vương Khuông Nghĩa cười đến đau bụng: “Tạ Mạnh Trí, cậu thật là hỗn láo, tại sao trước kia tôi lại không phát hiện cậu ngông cuồng như thế chứ. Cậu còn kêu tôi quay đầu là bờ hả? Người nên quay đầu là bờ là cậu mới đúng đó.”

Tạ Mạnh Trí thở dài, xem ra là Vương Khuông Nghĩa không thể cứu được rồi.

Đều đã nhắc nhở như vậy, ông ta còn đang tìm đường chết, đúng là trời làm vậy thì còn có thể sống, tự gây nghiệt thì không thể.

Thế là anh ta chìa tay ra, chỉ vào trong phòng bao.

“Phó cục Vương, người mà lão Triệu muốn bắt ở bên trong đó.”

“Ông vào nhìn thử đi.”

“Nếu như ông cảm thấy bọn người lão Triệu bắt người này là hợp tình hợp lý, vậy thì không cần ông phải ra tay, tôi sẽ tự giác còng mình lại cho ông áp giải trở về, còn người nhà họ Triệu thì không giữ lại một ai, đưa về hết toàn bộ.”

“Sao nào?”

Vương Khuông Nghĩa nhíu mày, mấy câu nói này nghe cứ thấy là lạ, có ý gì chứ?

Ông ta nhất thời rơi vào sương mù.

Nhưng mà dựa theo sự hiểu biết của Vương Khuông Nghĩa đối với Tạ Mạnh Trí, biết là cậu ta không thể nào vô duyên vô cớ nói ra những lời này, làm ra những chuyện này.

Những chuyện mà Tạ Mạnh Trí đã làm vào ngày hôm nay đều đã vượt giới hạn.

Chắc chắn là phía sau có nguyên nhân.

Có lẽ là người đang ngồi trong phòng bao đó có mối quan hệ vô cùng thân mật với Tạ Mạnh Trí, làm cho Tạ Mạnh Trí không thể không làm như vậy.

Là mẹ của Tạ Mạnh Trí, hay là ba, hay là anh chị em?

Có đoán thì cũng không đoán được.

Vương Khuông Nghĩa gật đầu nói: “Được thôi, vậy thì tôi cũng muốn xem xem rốt cuộc người ở bên trong là ai, tại sao nhà họ Triệu lại muốn bắt người này, mà cậu lại ngăn cản đủ kiểu, thậm chí vì người này mà không tiếc trở mặt với nhà họ Triệu, trở mặt với tôi.”

Thứ nhất là tò mò, thứ hai là cũng bởi vì muốn xác nhận sự thật, Vương Khuông Nghĩa phất phất tay đi lướt qua bên cạnh Tạ Mạnh Trí trực tiếp đi vào trong phòng bao.

Đi đến cửa, ông ta nhìn thoáng qua Tạ Mạnh Trí một lần cuối cùng: “Nhưng mà tôi phải nói kết quả xấu trước, mặc kệ người ở bên trong là ai thì hành vi ngày hôm nay của Tạ Mạnh Trí cậu cũng không thể tha thứ, cậu đợi mà nhận chế tài của pháp luật đi.”

Nói xong, Vương Khuông Nghĩa đẩy cửa ra, bước nữa bước chân vào trong, thò đầu thăm dò nhìn vào bên trong.

Có một người đàn ông đang ngồi trong phòng bao.

Vóc người mạnh mẽ, góc cạnh rõ ràng, đôi mắt trong trẻo, dường như có thể nhìn rõ vạn vật trên thế gian.

“Tổng phụ trách..."

Trong nháy mắt Vương Khuông Nghĩa liền hóa đá, ngã rầm một tiếng ngồi dưới đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK