Mục lục
Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Yên và An Hinh đến nhà hàng của khách sạn tùy tiện ăn một chút, sau khi no nê, Tô Yên lau khóe miệng, An Hinh phát hiện lớp da giả trên mặt cô sắp bong ra, liền chỉ vào mặt cô: “Da bong ra rồi.”

“Hả?” Tô Tình sửng sốt một chút, sau đó mới tỉnh táo lại, lấy ra một chiếc gương nhỏ soi, nói: “Mình vào nhà vệ sinh trang điểm phủ lại.”

Vết sẹo trên mặt cô không lành, ngày nào cũng vác khuôn mặt sẹo, bản thân không sợ, thì cũng khiến người khác sợ hãi, Lục Cận Phong nhờ người đưa cho Tô Yên một chiếc mặt nạ giả, mỏng như cánh ve, dán lên vết sẹo, sau đó dùng phấn nền trang điểm, sẽ không thể nhìn ra cái gì.

Bây giờ vẫn chưa đến lúc để phẫu thuật, Xa Thành Nghị trước khi rời, anh ta nói rằng anh ta quay về để nghiên cứu, đảm bảo rằng ca phẫu thuật là không sai sót, rồi mới đến tìm Tô Yên, dù sao vết sẹo trên mặt Tô Yên có chút sâu.

Những ngày này, Tô Yên bận rộn với công ty, đứa trẻ, an ủi An Hinh, không có thời gian để quan tâm đến những vết sẹo trên mặt mình

Tô Tình vội vàng đeo lại chiếc mặt nạ giả trong phòng rửa tay, thoa một chút kem che khuyết điểm, nhìn trái nhìn phải, xác định nhìn không ra mới đi ra ngoài.

Mùa này chưa phải mùa du lịch, nên du khách lên núi cũng không nhiều.

Tô Tình và An Hinh đi lên đỉnh núi, cách khách sạn không xa, dọc đường có đèn đường, thỉnh thoảng sẽ gặp một hai du khách, phần lớn đều là các cặp đôi.

Loại chuyện lãng mạn giống như ngắm phong cảnh hữu tình, thích hợp cho các cặp đôi trẻ.

Trời đã khuya, sương có chút nặng hạt, Tô Yên đưa áo khoác cho An Hinh: "Có lạnh không? Nếu lạnh thì chúng ta không đi nữa, về khách sạn nghỉ ngơi."

An Hinh lắc đầu: "Không lạnh, mình cũng đã lâu không nhìn thấy sao."

Sau khi An Hinh sẩy thai xuất viện, ở biệt thự Nam Sơn đã hồi phục khá tốt, cô ấy cũng không sót mầm bệnh nào.

“Sắp đến nơi rồi.” Tô Tình liếc nhìn đỉnh núi, cô đã nhìn thấy ánh đèn.

Dọc đường cũng có những homestay, có tiếng chó sủa, tiếng người nói chuyện.

Khi sắp đến gần đỉnh núi, Tô Yên đột nhiên cảm thấy bụng không thoải mái, cô nhìn thấy một nhà vệ sinh ở ngã ba, nói: "Hinh Hinh, mình vào nhà vệ sinh một chút.”

“Được, đúng lúc mình cũng đi.”

“Hai người quay lại ngã ba để vào nhà vệ sinh, làm lỡ khoảng nửa tiếng đồng hồ, đợi đến khi hai người đi ra, sắp đi tới ngã ba thì Tô Yên nghe thấy phía trước có tiếng có tiếng thở gấp của nam nữ trọng bụi cây.

"Buổi tối gió cao, nên các cặp đôi đến đây để làm chút kích thích cũng là chuyện bình thường.

Tô Yên và An Hinh nhìn nhau, nếu họ đi qua vào lúc này, sợ rằng có thể quấy rầy việc tốt của người khác, nếu không khéo còn dọa sợ người ta.

Tô Yên cảm thấy vẫn nên làm việc thiện, và đợi người ta xong việc rồi đi qua, nhưng vào đúng lúc này, cô lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

"Hướng Nam, nhanh lên nhanh lên, anh thật giỏi!"

Là giọng của Vạn Linh Nhi

Tô Yên trợn tròn mắt, hai người này chơi cũng thật là kích thích, chạy lên đỉnh núi vui đùa

 Tô Yên nháy mắt với An Hinh, nếu đã đụng phải loại chuyện này, vậy thì phải tặng hai người họ một phần đại lễ.

 An Hinh hiểu ý, gật đầu với Tô Yên.

 Tô Yên cười ranh mãnh, cố tình thay đổi giọng nói, kêu lên: "Ôi, rắn, một con rắn rất lớn.”

An Hinh phối hợp lắc cành cây, tiếng những chiếc lá phát ra âm thanh xào xạc: "Thật sự là một con rắn rất lớn, đang bò lên phía trên rồi, mọi người mau chạy đi."

Sở Hướng Nam và Vạn Linh Nhi đang làm việc, vừa nghe thấy rắn đã sợ hãi đến mức hứng thú tan biến ngay lập tức, Vạn Linh Nhi thậm chí còn phản ứng dữ dội hơn: "Rắn, rắn."

Đối với sinh vật thân mềm, đến chín mươi phần trăm giới tính nữ đều sẽ có một nỗi sợ hãi.

"Còn là rắn lục, loài rắn này có độc,a, tôi sợ quá." Tô Yên thoáng nhìn dưới đất một sợi dây cỏ, cô chơt nảy ra một ý nghĩ, sau đó nhặt lên ném về phía bụi cây, rơi đúng ngay người Sở Hướng Nam.

Ở nơi âm u, cộng với nỗi sợ sợ rắn, sẽ không có ai  nghiêm túc nhìn xem đó có phải là rắn không, Tô Yên hét lên: "Người anh em, con rắn chui vào quần anh rồi."

Sở Hướng Nam đang kéo quần lên, anh ta cảm nhận được sợi dây cỏ rơi trúng người mình, tưởng là rắn, hoảng quá vừa kéo quần  vừa nhảy chạy xung quanh tại chỗ.

Cú nhảy này khiến cho sợi dây cỏ  thực sự rơi vào quần của anh ta, điều này khiến Sở Hướng Nam sợ tái mặt.

"Linh Nhi, mau giúp anh, con rắn chui vào trong quần của anh rồi."

 Sở Hướng Nam nhếch nhác không chịu được, bản thân Vạn Linh Nhi cũng sợ chết khiếp: "Rắn có độc, em không dám, em sợ, a, con rắn ở trong ống quần trái của anh."

Vạn Linh Nhi không nói không sao, Sở Hướng Nam sắc mặt trắng bệch, con rắn này độc, nếu là cắn một phát, có thể chết ở chỗ này.

Sở Hướng Nam ở tại chỗ chạy vòng vòng, xung quanh bụi cây cùng cành cây chọc vào mông Sở Hướng Nam, cảm giác như bị thứ gì đó cắn, Sở Hướng Nam lập tức che mông, kinh hãi hét lớn: "Linh Nhi, anh bị rắn cắn rồi, mau cứu anh."

Sở Hướng Nam sợ đến mức không có thời gian để kéo quần, vì vậy anh ta buông hai tay ra, mặc một chiếc quần lót chạy tới chạy lui trên con đường lên đỉnh núi  như một kẻ tâm thần, trên quần lót treo một sợi dây cỏ.

Vạn Linh Nhi luống cuống không biết phải làm gì: “Hướng Nam, Hướng Nam.”

Vẫn có không ít du khách lên đỉnh núi ngắm sao, có người đi lên núi, cũng có người chuẩn bị xuống núi về khách sạn.

 Mọi người dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Sở Hướng Nam chỉ mặc một chiếc quần lót đang chạy.

 Cũng có người mím môi cười khúc khích.

“Không phải một người bệnh tâm thần đấy chứ.”

 “Cũng thật dũng cảm, mặc quần lót chạy trong đêm?”

“Năm nay lại có một người điên như vậy.”

“Ha ha, tôi cười đau bụng chết mất.”

"Đây gọi là muốn nổi tiếng bằng cách bị điên."

"Tôi chụp thêm hai bức ảnh nữa đăng lên Weibo, nhất định sẽ có rất nhiều người xem."

Tô Yên và An Hinh thấy vậy tâm trạng cũng cực kỳ tốt, không nhịn được bật cười thành tiếng, lúc này chân Tô Yên giẫm lên đồ gì đó, cô cúi đầu nhìn xuống, thì ra là một chiếc điện thoại.

Đúng lúc này, một tin nhắn đến, trên màn hình điện thoại hiển thị nội dung tin nhắn.

"Sở Hướng Nam, không phải đã nói rằng để tôi chơi vợ anh sao, vậy người đâu?"

Đây là điện thoại của Sở Hướng Nam.

Người gửi là tổng giám đốc Lâm

Nhìn thấy tin nhắn này, Tô Yên cảm thấy rằng tam quan của mình đã vỡ tan ra.

Sở Hướng Nam cũng thật tuyệt vời, đưa vợ mình cho người khác?

Mọi người ai cũng nói nói có hai thứ mà một người đàn ông không thể cho mượn, đó là vợ và xe hơi.

Sở Hướng Nam chắc chắn thuộc loại quý hiếm.

Khi Sở Hướng Nam nhìn thấy Tô Yên, anh ta liền vấp phải bậc thang và ngã sấp mặt xuống đất.

“Hướng Nam.”

Vạn Linh Nhi chạy tới, phát hiện trên quần của Sở Hướng Nam là một sợi dây cỏ, căn bản không có con rắn nào.

Khi Sở Hướng Nam nhìn thấy sợi dây cỏ, anh ta cũng nhận ra rằng mình đã bị lừa.

Có rất nhiều khán giả vây xung quanh xem náo nhiệt, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười chế nhạo

    "Tô Yên, tôi với em rốt cuộc là có thù hận gì? Em phải hại tôi thế này."Sở Hướng Nam từ xấu hổ trở thành phẫn nộ, anh ta cũng không quan tâm mình đang mặc quần lót, tức giận chỉ vào Tô Yên: “Làm tôi khó xử như vậy, rốt cuộc mục đích của em là gì?”

“Nhìn bộ dạng nhếch nhác khó xử của anh cũng thật sự khiến tâm trạng người ta tốt lên, nếu không muốn lọt vào tìm kiếm hot, anh vẫn nên nhanh chóng mặc quần vào." Tô Yên ném điện thoại cho Vạn Linh Nhi: "Nhìn cho kỹ."

Vạn Linh Nhi nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại, kinh ngạc nhìn Sở Hướng Nam, phẫn nộ đập thẳng điện thoại vào mặt Sở Hướng Nam: "Sở Hướng Nam, anh không phải người."

Sở Hướng Nam sau cú đập cảm thấy như xương mũi mình bị gãy, một người đàn ông trưởng thành, cũng phải tuôn nước mắt ra vì đau.

“Vạn Linh Nhi, em phát điên cái gì?” Sở Hướng Nam bịt mũi, một luồng chất lỏng lỏng ấm từ trong lỗ mũi chảy ra, là máu mũi.

Hành động của Vạn Linh Nhi chính là đổ dầu vào lửa.

"Anh tự mình nhìn cho kỹ, tôi còn đang suy nghĩ anh vì cái gì đột nhiên mang tôi đến núi Mi Lẫm, mang tôi lên đỉnh núi, nói cái gì mà kích thích, hết thảy đều là âm mưu của anh.”

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK