Có thể để cô ta đánh nhau, nhưng nếu để cô ta học những thứ đó, cô ta rất dễ ngủ gật.
Tô Yên nhẹ nhàng thở dài, cô dùng tiếng Bồ Đào Nha nói chuyện với lễ tân, lúc này lễ tân mới cử người dẫn Tô Yên và Lâu Doanh đến phòng.
Vệ Long vẫn còn cầm đồ ở phía sau.
Thấy Tô Yên dùng tiếng Bồ Đào Nha nói chuyện với người khác lưu loát như vậy, Lâu Doanh rất khâm phục: “Chị, chị quá lợi hại rồi.”
“Ngành học của chị là ngôn ngữ, trước đây làm việc tại công ty, cũng là làm phiên dịch.”
“Vậy chị biết bao nhiêu ngôn ngữ?”
Tô Yên nghĩ một chút rồi nói: “Hồi đó đi học học được năm loại, sau khi tốt nghiệp chị lại học thêm ba loại.”
“Chị, thì ra chị còn là học bá.” Lâu Doanh rất khâm phục.
“Chị cảm thấy ngôn ngữ rất thú vị, đặc biệt là những loại ngôn ngữ nhỏ, vả lại học ngôn ngữ, còn có thể hiểu lịch sử của mỗi loại, vô cùng thú vị.”
“Đó là thú vị với những người có đầu óc tốt như các chị, với em mà nói, chính là đau khổ.”
Lâu Doanh không thích học tập, cô ta đọc sách chưa được ba phút đã ngủ rồi.
Hai người đi thang máy lên tầng năm, vừa ra khỏi thang máy, đột nhiên trong hành lang huyên náo ầm ĩ.
Hai người đàn ông hung hãn đang đánh nhau, nói đúng hơn thì, đang liều mạng.
Thảm trải trên hành lang đều là máu, những vị khách khác đang đứng ở cửa phòng mình không dám lại gần, nhân viên an ninh của khách sạn la hét ầm ĩ, nói toàn là tiếng Bồ Đào Nha: “Mời các anh ra ngoài, cấm gây rối ở đây.”
Hai người đánh nhau đến mức không thể tách rời, một bộ dáng giống như đánh nhau không chết thì sẽ không dừng lại.
Cuối cùng Tô Yên cũng cảm nhận sâu sắc được thị trấn nhỏ này loạn như thế nào. Biểu cảm của người đẹp nhân viên khách sạn dẫn các cô lên tầng như đã quen với việc này: “Thưa quý khách, mời đi bên này.”
Tô Yên rất khâm phục, thật là bình tĩnh.
Lâu Doanh chăm chú nhìn hai người đàn ông đanh đánh nhau, cô ta tấm tắc nói: “Quá yếu, quá là không chuyên nghiệp rồi, đánh móc trả lại một cái, rồi ném qua vai một cái, giữ lấy cột sống của đối phương, kẹp chặt một chút, chắc chắn sẽ lập tức mất mạng, quá đơn giản mà còn đánh lâu như vậy.”
Tô Yên: “…”
Cô chỉ nghe thôi mà đã sởn cả tóc gáy.
Mọi người đều hóng chuyện, giữ thái độ chờ xem. Đây là lần đầu Tô Yên tới đây, dù trong lòng có chút dao động, nhưng cô cũng không quản được việc không liên quan đến mình.
Cô và Lâu Doanh đang chuẩn bị vào phòng thì người đàn ông đầu trọc vốn dĩ đang bị ép trên mặt đất thoát ra được, chạy về phía các cô bên này.
Toàn thân là máu, cả người như hung thần, khí thế bừng bừng, Tô Yên sợ tới mức tim như ngừng đập.
Văn của Lâu Doanh không tốt.
Cô thì võ không tốt.
“Lâu Doanh.” Tô Yên thức thời, đứng ra phía sau Lâu Doanh.
“Chị, trốn ra phía sau em là được.” Lâu Doanh vô cùng khí phách, trực tiếp hung ác đá một cước qua.
Nhanh, ác, chuẩn.
Người đàn ông đầu trọc ngã sấp trên mặt đất, miệng phun ra máu tươi.
Lâu Doanh một cước có thể đánh ra sức mạnh hai trăm năm mươi kilogam, bùng nổ ra tay trước đối phương, không phải là chém gió.
Nhân viên khách sạn cũng bắt chước Tô Yên, trốn ra phía sau Lâu Doanh, trước đó còn không nhìn ra, hai vị khách này cũng không bình thường.
Người còn lại thấy người đàn ông đầu trọc ngã sấp xuống đất, cũng không nói tiếng cảm ơn, mà ngược lại giống như một tên điên, tấn công Lâu Doanh.
Lâu Doanh trực tiếp biểu diễn cách đánh vừa mới nói với Tô Yên.
Cánh tay mảnh khảnh bắt lấy bả vai đối phương, lại ném qua vai một cái, kẹp chặt cột sống lưng đối phương.
Tô Yên nhìn ra được Lâu Doanh muốn làm cái gì, cô kinh ngạc đến mức quên cả phản ứng, chỉ là vô thức hét lên một tiếng: “Lâu Doanh.”
Lâu Doanh nhìn Tô Yên một cái, đổi lại động tác cuối cùng, tha cho đối phương một mạng, đổi lại thành dùng cùi chỏ hung dữ tấn công vào lưng đối phương, một đòn sau đó, nâng người lên, ném ra ngoài.
Bịch!
Sau khi một âm thanh lớn vang lên, cả thế giới im lặng như tờ.
Ánh mắt mọi người nhìn Lâu Doanh dường như đang nhìn một kẻ dị thường.
Người đàn ông kia cũng phải hơn một trăm năm mươi kg, Lâu Doanh cứ nâng lên nhẹ nhàng như vậy, còn ném ra ngoài, giống như đang chơi đùa.
Tô Yên cũng kinh ngạc nuốt nước bọt, cho dù đã nhìn thấy cảnh tượng Lâu Doanh túm Tần Nhã Đan ngã tới ngã lui thì cô vẫn bị một cảnh đầy ấn tượng như này làm cho kinh ngạc.
Tô Yên dựng ngón tay cái với Lâu Doanh: “Đỉnh!”
“Chuyện nhỏ thôi.” Lâu Doanh phủi phủi bụi trên tay, hất tóc: “Chị, đi thôi.”
Nếu không phải bởi vì Tô Yên ở đây, cô ta không muốn để Tô Yên thấy cảnh tàn bạo hơn, dọa cô sợ, thì còn lâu cô ta mới ra tay nhẹ như vậy.
Sau khi Tô Yên và Lâu Doanh vào phòng, những người trên hành lang mới như tỉnh khỏi giấc mộng.
Người phụ nữ vừa nãy là loại người gì vậy?
Nhân vật lớn nào vừa đến thị trấn nhỏ mà hung hãn như vậy?
Nhân viên an ninh của khách sạn cũng hoàn hồn lại, chỉ huy: “Ném hai người này ra ngoài, cọ rửa sạch sẽ trên mặt đất.”
Dặn dò xong những việc này, nhân viên lúc trước dẫn bọn Tô Yên lên tầng của Luis nhận lỗi với mọi người: “Xin lỗi, đã làm phiền đến sự nghỉ ngơi của các vị khách quý, khách sạn chúng tôi sẽ tặng các vị một phần trà chiều miễn phí để thể hiện thành ý xin lỗi.”
Mọi người không nói gì, lần lượt đóng cửa phòng, hoàn toàn không bị ảnh hưởng từ việc lúc nãy.
Luis nhìn căn phòng Tô Yên đang ở một cái, cô ấy dặn đi dặn lại nhân viên an ninh: “Chú ý vị khách ở căn phòng đó nhiều một chút, nhớ lấy, nhất định đừng trêu chọc họ.”
Thân phận thật sự của Luis là bà chủ sau lưng của khách sạn này, thỉnh thoảng cô ấy sẽ dùng thân phận nhân viên phục vụ tới khách sạn kiểm tra xem xét.
“Vâng, bà chủ.”
Dặn dò xong, Luis lập tức rời khỏi.
Hành lang vừa khôi phục sự yên tĩnh, Luis đi thang máy xuống tầng, thang máy mở, một người đàn ông vội vã từ bên ngoài đi vào.
Cũng là khách hàng của khách sạn này.
Luis bước ra khỏi thang máy, lùi sang bên cạnh: “Thưa quý khách, mời.”
“Ừ.”
Người này không phải ai khác, chính là Lệ Quốc Minh.
Lệ Quốc Minh chăm chú nhìn Luis một cái, ông ta đi thang máy lên tầng sáu.
Tô Yên ở phòng 508, thật trùng hợp, Lệ Quốc Minh ở phòng 608, vừa đúng ở phía trên phòng của Tô Yên.
Trong khách sạn.
Tô Yên vén rèm cửa sổ lên nhìn về phía xa, ở góc này cô vẫn có thể nhìn thấy đám trẻ con ăn xin ở phía xa xa bên đường.
Nơi của người nghèo và nơi của người giàu, ranh giới lại rõ ràng như vậy.
Một bên là quyền quý, một bên là nghèo khổ.
Tô Yên kéo rèm xuống, hỏi: “Lâu Doanh, người của đất nước này đều không quản sao?”
“Chị, chính sách thực hành của nước họ và nước chúng ta không giống nhau, phân chia giai cấp nghiêm trọng, đây cũng là lẽ thường tình, cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh thì sống.”
Tô Yên cũng biết, không phải cuộc sống ở nơi nào cũng yên bình tốt đẹp.
Vệ Long cầm hành lý lên tầng, lại ra ngoài rồi.
Tô Yên và Lâu Doanh ở trong khách sạn nghỉ ngơi, đợi tin tức từ bên phía Lục Cận Phong.
Lâu Doanh nằm trên sofa, ăn hoa quả, nói: “Chị, hai người họ một người bị thương ở chân, một người bị thương ở tay, chị cảm thấy sao họ lại có dũng khí ra ngoài được vậy?”
Hai người thương tật ra ngoài làm việc, hai người thân thể khoẻ mạnh ở đây ăn hoa quả dùng điều hoà.
Còn thật sự có một chút dáng vẻ tới du lịch.
Tô Yên cũng có chút không nỡ, có điều…
“Lâu Doanh, chị cảm thấy em vẫn là đừng quá coi thường hai ông lớn của Ám Dạ.”
“Cũng phải, mấy người bên cạnh anh rể, ai cũng thân thủ phi phàm, không chịu thiệt được.”
Sau đó hai người bèn yên tâm ở trong khách sạn nghỉ ngơi như vậy.
Thời gian trôi qua.
Nháy mắt đã đến buổi tối.
Cả thị trấn nhỏ yên tĩnh đến dị thường, trong lòng Tô Yên cảm thấy hơi hoảng sợ, Lâu Doanh thì tập mãi thành quen.
Đúng lúc này, Tô Yên đến phòng tắm, cô phát hiện trần phòng tắm bị rỉ nước, chính xác mà nói, hoàn toàn như một cái thác nước nhỏ.
Nước tí tách tí tách từ lỗ hổng lớn trên trần rỉ xuống.
“Lâu Doanh, bảo nhân viên khách sạn lên tầng trên xem xảy ra chuyện gì, trên trần rỉ ra một lỗ hổng.”
“Chị, em không có cách nào giao tiếp với họ.”
“Thôi vậy, vẫn là để chị đi.”