"Anh sẽ nhờ mẹ anh viết một bức thư thông cảm, em đừng quan tâm về chuyện này.” Lục Cận Phong xoa nhẹ cái chân sưng tấy của Tô Yên: "Sao lại sưng lên như... móng heo vậy."
Chân của Tô Yên thuộc loại trắng mịn thon gọn, các ngón chân tròn trịa, chỗ bị sưng phù, càng thêm tròn hơn, thực sự là nhìn hơi giống móng heo.
“Đêm nay anh ngủ trên sô pha đi.” Tô Yên dùng chân nhẹ nhàng đẩy ngực Lục Cận Phong, sau đó bỏ chân xuống, kiêu ngạo đứng dậy đi về phía giường.
Có vợ thì chăn mới ấm, Lục Cận Phong là người có thể ngủ trên sô pha được sao?
Chắc chắn là không rồi.
Lục Cận Phong không biết xấu hổ đi theo cô chui vào trong chăn, Tô Yên giả bộ tức giận: "Anh làm gì vậy?”
"Bà chủ, tôi làm ấm giường cho bà."
"Không cần." Tô Yên hừ hừ nói: "Nếu anh nói chân của em là móng heo, vậy không phải anh muốn đi ngủ cùng với heo sao?”
“Heo càng tốt, có phúc, có thể ăn được ngủ được còn có thể mập lên.” Lục Cận Phong cười kéo Tô Yên vào lòng: “Thật ra, thật sự là anh thuộc họ heo đó, không tin thì em thử sờ xem…”
"Đừng nghịch nữa, bỏ bàn tay heo ăn mặn của anh ra, Lục Cận Phong, em giận đấy, em giận thật đấy, ha ha, được rồi được rồi, em đầu hàng…”
Ngày hôm sau.
Lục Cận Phong đi đến bệnh viện tìm Trần Tố Anh, thật sự là để viết một bức thư thông cảm, cũng có thể tranh thủ xin xử lý khoan hồng, cộng thêm với việc đã ở trong đó đợi quá lâu như vậy nữa, nếu Chu Hoàng Long tiếp tục hoạt động, thì Tô Vân có thể ra ngoài trong vài ngày tới.
Tô Yên không có thời gian quan tâm đến chuyện của Tô Vân, Tô Duy vẫn đang ở bên trong không ra được, Lệ Quốc Minh cắn chết cũng không mở miệng, ông ấy đã hạ quyết tâm, cho dù có chết cũng kéo theo một cái đệm lưng.
Ván cờ này đi vào ngõ cụt.
Trong một thời gian, Tô Duy không thể ra mặt, nhưng bằng lời khai của Lệ Quốc Minh, nên Tô Duy không thể bị kết tội ngay lập tức được.
Hạ Vũ Mặc với Hạ Phi thường đến bệnh viện để ở bên Trần Tố Anh, còn Tô Yên ở biệt thự Nam Sơn để dưỡng thai, việc này làm cô có chút nhàm nhán.
"Chị ơi."
Lâu Doanh giống như một cơn gió, chỉ mới lướt nhẹ một chút là đã đến trước mặt Tô Yên rồi.
Tô Yên giật mình, vỗ vỗ ngực: "Em gái của chị, em có thể đừng kêu như thế được không, trái tim bé nhỏ của chị em không chịu nổi đâu, nếu dọa sỡ cháu gái của em rồi, thì chị sẽ là người hỏi em đầu tiên đấy.”
"Chị, chị chắc chắn mình đang mang thai con gái rồi à? Đã xác định được giới tính chưa?"
"Chưa, chị với anh rể em nhất trí cho rằng, đây là một cô con gái.”
Lâu Doanh nhìn chằm chằm vào bụng Tô Yên: "Chị ơi, Hai chúng ta cá không?"
"Cá cái gì?"
“Thì cá đứa bé trong bụng chị là con trai hay con gái ấy.” Lâu Doanh nháy mắt:” Một ngàn vạn, chị có muốn cá không?”
“Cá cược có ý nghĩa gì chứ.” Trong lòng Tô Yên nảy ra kế:” Muốn cá cược, thì phải đặt cược lớn.”
Lâu Doanh khinh bỉ giật giật khóe miệng: "Chị à, chị có chắc không phải là vì chị keo kiệt không?"
“Khụ khụ!” Tô Yên liếc mắt, chột dạ nói:” Chị của em là loại người như này sao? Em kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, chị đây không phải đang giúp em tiết kiệm tiền sao?”
“Vậy thì không cược tiền nữa, cược gì bây giờ?” Lâu Doanh xả một nửa cơn tức giận.
Khóe miệng Tô Yên nhếch lên: "Nếu em thua thì em phải đi tỏ tình với Vạn Nhất, nói em thích anh ta."
“Trò sự thật hay thử thách đấy hả?” Lâu Doanh tròn hai con mắt:” Chị, chị tồi thật đấy.”
“Không dám chơi cũng được.” Tô Yên dùng phương thức khiêu khích: “Em là một con gái, da mặt mỏng cũng có thể hiểu được, chỉ là đáng tiếc, một cơ hội tốt để lừa Vạn Nhất như vậy, mà em lại bỏ qua.”
Bạch Phi Minh chậm rãi đi tới, nhìn thấy Tô Yên đang dùng kế, lập tức biết Lâu Doanh nhất định sẽ cắn câu.
Quả nhiên.
Lâu Doanh vỗ bàn: "Ai nói em không dám, chẳng phải chỉ nói một câu thôi sao? Chuyện nhỏ, vậy nếu chị thua, thì anh rể phải nhảy khỏa thân, được chứ?”
“Chị cũng chưa xem bao giờ.”Tô Yên ra vẻ suy tư một lúc, mới nói: “Một lời đã định, Lâu Doanh, chị vẫn chờ em tỏ tình với Vạn Nhất.”
"Ai thắng ai thua, còn chưa biết đâu."
Bạch Phi Minh bên cạnh xen vào một câu:” Nếu Vạn Nhất tưởng thật thì làm sao?”
Lâu Doanh chưa kịp phản ứng, không hiểu ý của Bạch Phi Minh, hỏi ngược một câu:” Chuyện đó liên quan gì đến tôi?”
Bạch Phi Minh: "..."
Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội dốt như heo.
Tô Yên đổi chủ đề: "Lâu Doanh, em đang vội à, có phải có chuyện gì không?”
"Đúng rồi, em suýt chút nữa quên mất, chú Nam Miêu tìm chị đấy.”
Tô Yên kinh ngạc, Hoàng Nam tìm cô?
"Là vì chuyện của Lệ Quốc Minh à?”
"Em không biết, chị nhìn đi rồi khắc biết.” Lâu Doanh xúc động nói:” Thiên Lang đã không còn là Thiên Lang trước đây nữa rồi, bọn em đưa Ngô Sở Long trở lại chỗ cũ, anh ta với Lương Văn Dũng lôi kéo người rồi bắt đầu chia rẽ Thiên Lang.”
Dù nói thế nào đi nữa thì Thiên Lang cũng là nói Lâu Doanh với Bạch Phi Minh lớn lên, nhìn thấy kết cục bây giờ, trong lòng hai người thở dài không thôi.
Tô Yên hỏi: "Chú Nam Miêu đâu?”
"Chú đang ở cổng, chú ấy nói dù thế nào chú cũng không vào đâu.”
Đối với Hoàng Nam, Tô Yên có chút nghĩ không ra.
Đến cổng, Hoàng Nam đang ngồi xổm ở ven đường hút thuốc, Tô Yên đi tới: "Chú Nam Miêu."
Hoàng Nam quay đầu lại, nhìn thấy Tô Yên đi tới, vội vàng dập thuốc: "Bà Lục."
"Chú Nam Miêu, chú tìm cháu, có chuyện gì vậy?"
“Có chút chuyện.” Hoàng Nam do dự hỏi: “Lệ Quốc Minh, còn có thể đi ra không?”
Tô Yên im lặng một hồi, sau đó lắc đầu.
Lệ Quốc Minh đừng nghĩ đi ra.
Nghe thấy vậy, Hoàng Nam thở dài một tiếng, đưa cho Tô Yên một tấm ảnh đã ố vàng.
Tô Yên liếc nhìn tấm ảnh có chút mờ mịt, đó là một cô gái nhỏ cùng với một người đàn ông trẻ tuổi.
Người đàn ông trẻ tuổi này có mấy phần nhìn giống Lệ Quốc Minh.
"Đây là... Lệ Quốc Minh?"
Hoàng Nam gật đầu: "Đây là Lệ Quốc Minh, còn cô gái nhỏ bên cạnh là con gái của ông ta, cháu nhìn chút xem đứa nhỏ giống ai.”
Lệ Quốc Minh còn có con gái ư?
Tô Yên cẩn thận nhìn, cảm thấy rất quen mắt: "Người này sao nhìn có chút giống... Lâu Doanh."
"Đúng là Lâu Doanh.”
Tô Yên chỉ đoán mò mà thôi, nhưng khi Hoàng Nam đưa ra quyết định chốt, cô rất kinh ngạc.
"Không phải Lâu Doanh là cháu gái của Lệ Quốc Minh sao? Sao bây giờ lại trở thành con gái rồi?”
Nếu chuyện này mà để Lâu Doanh biết, không biết sẽ như thế nào.
"Đó là một câu chuyện dài. Nếu không phải vì Lệ Quốc Minh không đi ra được, thì chú cũng không muốn nói chuyện này ra, cháu thực sự cho rằng chú ở lại chi nhánh chờ hơn chục năm, là vì cái gì? Có một phần nguyên nhân là bởi mẹ cháu, mà phần còn lại là vì giữ bí mật chuyện này.”
Hoang Nam nói, "Mẹ của Lâu Doanh, cũng giống như Tiểu Uyển, đều được nhà họ Lệ nhận nuôi dưỡng, mẹ của Lâu Doanh không muốn để tên khốn kiếp Lệ Quốc Minh biết sự tồn tại của Lâu Doanh nên đã nói dối là con gái của mình với người khác.”
"Còn Tô Duy thì sao? Chú Nam Miêu, chú có biết lai lịch của Tô Duy không?"
Hoàng Nam do dự, nói: "Nếu chú không nhầm thì Tô Duy cũng là con của Lệ Quốc Minh, cùng cha cùng mẹ với Lâu Doanh, mẹ của Lâu Doanh tên là Hải Vân, cùng mẹ của cháu được nhà họ Lệ nhận nuôi cách nhau một năm, tính tình của Hải Vân yếu ớt, nhẫn nhục chịu đựng, sinh ô Duy không được bao lâu thì qua đời.”
Tin tức do Hoàng Nam mang tới thực sự khiến Tô Yên chấn động.
Những mối quan hệ rối ren này của nhà họ Lẹ, cũng quá lộn xộn rồi.
Lệ Quốc Minh thích chính là mẹ của cô, nhưng hết lần này đến lần khác để người khác sinh con, rõ ràng là dùng Hải Vân làm người thay thế.
Người đàn ông cặn bã cực phẩm rồi.
Hoàng Nam nói: "Những chuyện này, chú chôn trong lòng không dám nói ra, với tình tình của Lâu Doanh, cháu cũng biết rồi đấy, nếu nó mà biết mẹ của mình bị Lệ Quốc Minh ức hiếp, biết thân thế của mình, thì nó có thể sẽ dùng dao chém Lệ Quốc Minh mất.”