Tô Vân cùng lắm chỉ là người đến hóng chuyện thôi, hơn nữa bây giờ cô ta là con gái nhà họ Chu, có tiếng như vậy sẽ không làm chuyện ngu ngốc để mình vào tù thêm lần nữa.
Nhưng chuyện này không phạm pháp nên Tô Vân mới thích nghe ngóng như vậy.
Thấy mọi người đã đi hết, Tô Vân thờ phào một hơi, may mà Tô Yên không gây phiền phức cho cô ta, nếu như cô lợi dụng việc công trả thù riêng, nói chuyện Hạ Vũ Mặc mất tích có liên quan đến cô ta, cô ta chắc chắn lại phải bị tạm giam vài ngày nữa.
Tô Vân chỉ muốn xem trò cười của Tô Yên, nào ngờ suýt chút đã rước họa vào thân.
Ném gậy gỗ đi, Tô Vân cũng lái xe rời đi.
Nghĩ đến cuộc hẹn với Sở Hướng Nam, Tô Vân đến thẳng khách sạn đợi trước.
Đứng ở bãi rác lâu như vậy, khó tránh có mùi hơi nồng, Tô Vân gửi tin nhắn cho Sở Hướng Nam, sau đó đi tắm rửa.
Tô Vân tắm ở trong phòng tắm, cố tình tắm rửa toàn thân sạch sẽ thơm tho, sau đó cô ta bắt đầu ảo tưởng đến cảnh tượng ở cùng với Sở Hướng Nam.
Hai người làm vợ chồng từ đó đến nay, Sở Hướng Nam ở bên cô ta tổng cộng có hai lần, cô ta tốn biết bao công sức cũng không thể khiến Sở Hướng Nam ngủ lại trong phòng cô ta.
Bây giờ đã ly hôn rồi, Sở Hướng Nam chủ động hẹn cô ta, trong lòng Tô Vân vô cùng vui vẻ, vừa hồi hộp vừa háo hức chờ mong.
Đàn ông, chín mươi phần trăm đều thích ăn vụng, ở nhà làm gì kích thích bằng ở ngoài.
"Lạch cạch!"
Bên ngoài vang lên tiếng vặn cửa.
Tô Vân mừng thầm trong lòng, chắc chắn Sở Hướng Nam đã đến rồi, cô ta đang định mặc quần áo vào rồi ra ngoài, nghĩ lại một chút, sau đó lại nằm trong bồn tắm, giọng nói dịu dàng khẽ gọi: "Hướng Nam, lấy quần áo giúp em được không, ở ngay trên giường đó, khi nãy em quên lấy rồi."
Bên ngoài có tiếng bước chân thật.
Tô Vân càng vui mừng hơn, giả vờ ra vẻ dè dặt bày ra tư thế xinh đẹp trong bồn tắm.
Cửa phòng tắm vừa mở ra, một cánh tay cầm quần áo đưa tới.
"Hướng Nam, anh cầm vào đây đi, hình như chân em bị trật rồi, không đứng dậy được."
Giọng nói của Tô Vân dịu dàng quyến rũ, đàn ông nghe thấy cũng phải tan chảy.
"Cô tự đến lấy đi." Giọng nói của Sở Hướng Nam hơi nóng nảy.
Tô Vân nào biết, lúc này không chỉ có một mình Sở Hướng Nam đứng ngoài cửa, mà còn có Vạn Linh San.
Vạn Linh San lúc này véo lỗ tai Sở Hướng Nam, vẻ mặt vô cùng tức giận.
Phụ nữ bẩm sinh đã có tính hay ghen, trước đây Vạn Linh San còn ghen với cả Tô Yên, đừng nói là vợ cũ như Tô Vân này.
Tin nhắn Tô Vân gửi cho Sở Hướng Nam đúng lúc bị Vạn Linh San nhìn thấy, lúc này mới có cảnh Vạn Linh San đưa Sở Hướng Nam đến bắt ghen.
Tô Vân thấy một lúc lâu sau vẫn không có ai mang đồ vào mới đứng dậy bước ra.
"Hướng Nam, em vừa..." Tô Vân còn chưa nói xong đã nhìn thấy Vạn Linh San đứng trước cửa, giật mình thét chói tai, vội vàng chạy vào quấn khăn tắm.
Vạn Linh San nhìn thấy dáng vẻ của Tô Vân suýt chút đã giận tím người, càng véo lỗ tai Sở Hướng Nam mạnh hơn, nói: "Sở Hướng Nam, anh còn gì để nói nữa không? Bây giờ tôi bắt tại trận rồi, anh phản bội tôi ra ngoài chơi gái, tôi phải về nói cho bố tôi biết."
Vạn Linh San toàn nhờ vào nhà mẹ đẻ mới có thể giữ chặt được Sở Hướng Nam, lấy nhà mẹ đẻ ra uy hiếp Sở Hướng Nam đã là câu cửa miệng của cô ta.
Sở Hướng Nam vội vàng giải thích: "Linh San, chuyện này thật sự không liên quan đến anh, là cô ta, cô ta không biết xấu hổ dụ dỗ anh."
Tô Vân quấn khăn tắm bước ra nghe thấy lời này, vừa tuyệt vọng vừa tức giận nói: "Sở Hướng Nam, anh có phải là đàn ông nữa không, rõ ràng là anh hẹn tôi đến đây, bây giờ anh không dám nhận chứ gì."
"Tôi hẹn cô khi nào, cô gửi tin nhắn cho tôi, may mà Linh San nhìn thấy, nếu không thì tôi có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội được." Sở Hướng Nam không biết xấu hổ ngụy biện: "Linh San, em nhất định phải tin anh, anh yêu em mà."
Phụ nữ đều không cưỡng lại được những lời nói ngọt ngào của đàn ông.
Vạn Linh San chắc chắn sẽ tin người đàn ông của mình, cảm thấy mọi chuyện đều là lỗi của người khác.
"Tô Vân, cái đồ khốn không biết xấu hổ này, dám dụ dỗ chồng tôi, tôi liều mạng với cô." Vạn Linh San ưỡn chiếc bụng to lên cấu xe Tô Vân.
Tô Vân cũng không phải dạng vừa, vừa nắm tóc Vạn Linh San đánh trả vừa nói: "Cô đánh tôi thì có ích gì, người Sở Hướng Nam thật sự thích chính là Tô Yên, vừa rồi trên bữa tiệc anh ta còn đi quyến rũ Tô Yên, còn nói muốn đá cô cưới Tô Yên."
Sở Hướng Nam lật đật giải thích: "Tô Vân, đừng có vu khống hãm hại người khác, Linh San, em đừng tin lời cô ta nói, cô ta cố tình chia rẽ vợ chồng chúng ta đó, Tô Vân, tôi có vợ rồi, sao tôi có thể làm bậy ở bên ngoài chứ, rõ ràng là cô dụ dỗ tôi."
Cặn bã rõ ràng như vậy.
"Dám chia rẽ vợ chồng bọn tôi, tôi đánh chết cô." Sức chiến đấu của Vạn Linh San cũng rất mạnh.
Vạn Linh San không chỉ hung hăng mà đầu óc cũng rất nhanh nhạy, trực tiếp báo cảnh sát đưa Tô Vân vào cục cảnh sát, lý do là dụ dỗ đàn ông đã có vợ, phá hoại hoại hạnh phúc gia đình người ta.
Tô Vân tức đến nỗi suýt ói máu.
Thế nhưng đây vẫn chưa phải chuyện đáng sợ nhất, đáng sợ hơn là Vạn Linh San còn chụp ảnh lại, tung lên mạng những bức ảnh Tô Vân gửi tin nhắn dụ dỗ Sở Hướng Nam, hẹn đến khách sạn, còn có ảnh cấu xé ở khách sạn.
Châm ngôn sống của Vạn Linh San là, ai động đến đàn ông của cô ta, cô ta sẽ chơi với người đó đến cùng.
Đã nói chuyện xấu trong nhà không thể đồn ra ngoài, Vạn Linh San lại làm ầm lên, dân cư mạng thích hóng chuyện, trên mạng vô cùng nhộn nhịp.
Bức ảnh Vạn Linh San xách lỗ tai Sở Hướng Nam còn được phóng to gửi đi khắp nơi, dân mạng mỉa mai Sở Hướng Nam ăn bám cũng không xong.
Phần bình luận cũng có nhiều người ủng hộ Vạn Linh San, đối xử với người thứ ba thì phải mạnh tay như vậy.
Phá hoại gia đình người khác, quá xấu hổ.
Scandal này vừa tung ra, hai nhà họ Vạn và nhà họ Sở đều bị ảnh hưởng, cổ phiếu rớt giá không ít.
Nhà họ Sở thiệt hại vô cùng nghiêm trọng, nhà họ Sở bị mất hết mặt mũi, trong giới nhà quyền thế, cho dù là cưới nhà giàu hơn hay gả cho nhà giàu hơn, bên yếu thế kiểu gì cũng sẽ chịu tủi thân một chút.
Chuyện này sợ là một thời gian sau sẽ trở thành chủ đề câu chuyện trong lúc rảnh rỗi của mọi người.
Lúc Tô Yên đến cục cảnh sát gặp Tần Nhã Hân, đúng lúc nhìn thấy Tô Vân bị đưa đi giam giữ. Truyện Đoản Văn
Tô Yên hỏi một chút mới biết, hóa ra là Vạn Linh San đưa vào đây.
Tô Vân còn chưa được xem trò cười của Tô Yên, trái lại mình lại trở thành trò cười cho cô, cô ta vội vàng cúi thấp đầu, không để cho Tô Yên nhìn thấy.
Tô Yên nói: "Đừng trốn nữa, người cô lớn như vậy, tôi cũng không bị mù, không nhìn thấy."
"Cô đến để xem trò cười của tôi đúng không?" Tô Vân căm giận nói: "Cô đừng hả hê, Sở Hướng Nam vẫn chưa từ bỏ ý định với cô, sớm muộn gì Vạn Linh San cũng sẽ gây phiền phức cho cô, bảo cô lẳng lơ, ai cũng lấy làm chồng được."
"Cảm ơn đã nhắc nhở." Tô Yên gật đầu, còn ra vẻ cảm ơn nói: "Ngã trên người một người đàn ông tận mấy lần, Tô Vân, cô cũng tài thật đó."
Tô Vân: "..."
Cô ta rất hối hận.
"Là Sở Hướng Nam hẹn tôi trước."
"Không có lửa làm sao có khói, cô là loại người gì tôi còn không biết sao?" Tô Yên tò mò hỏi: "Rốt cuộc Sở Hướng Nam hấp dẫn cô ở điểm nào vậy? Làm cô chết mê chết mệt như vậy? Cô thích anh ta bởi vẻ đẹp trai, hay là thích sự lợi hại về chuyện ấy của anh ta?"
Lòng dạ Tô Vân xấu xa, nhưng lời này của Tô Yên lại khiến cô ta đỏ mặt.
Kể ra cũng rất xấu hổ, nhiều năm như vậy cô ta chỉ có mình Sở Hướng Nam, còn chỉ làm chuyện đó hai lần.
Phụ nữ đều có cảm xúc phức tạp đối với người đàn ông đã lấy đi lần đầu tiên của mình, đây cũng là một trong những lý do tại sao Tô Vân đâm đầu vào Sở Hướng Nam.
Tô Yên hiểu ra, nói: "Tôi cảm thấy cô nên quen thêm vài bạn trai nữa, dần dần cô sẽ nhận ra, Sở Hướng Nam chẳng là cái thá gì cả!"
Sắc mặt Tô Vân càng đỏ hơn, bình thường trông cô ta rất buông thả, nhưng thật ra lại rất bảo thủ.
"Chị!" Lâu Doanh từ trong cục cảnh sát bước ra: "Chị đến nhanh thật, Đội trưởng Lãnh đang thẩm vấn Tần Nhã Hân, chị có muốn đi xem thử không?"