Mục lục
Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Yên lại gần phòng nghỉ, cô đứng ở cửa, căng thẳng đưa tay ra, khi vặn tay nắm cửa, cô chần chừ trong giây lát.

Loảng xoảng!

Bên trong truyền ra tiếng động, Tô Yên vặn cửa bước vào.

Một cốc nước bị rơi vỡ rồi, Hứa Nguyên muốn uống nước, đưa tay ra với lấy cốc nước, sau đó trượt tay.

“Để tôi làm cho.”

Tô Yên bước vào, lấy một cái cốc mới rồi rót cho Hứa Nguyên cốc nước.

“Cái bụng lớn quá rồi, làm việc gì cũng không được thuận tiện.” Hứa Nguyên xoa xoa cái bụng, vẻ mặt buồn phiền: “Tôi không biết bản thân có năng lực để nuôi nấng đứa bé này hay không, Tô Yên, tôi rất lo lắng, sợ không thể cho đứa bé một cuộc sống tốt.”

“Cha của đứa bé, chưa từng đến thăm cô sao?” Tô Yên đè nén nghi hoặc trong lòng mình, vẻ mặt không thay đổi nói: “Hứa Nguyên, cô cho tôi phương thức liên lạc của chồng trước của cô đi, tôi đi tìm anh ta nói chuyện, sao lại có thể vô lương tâm như thế, cô mang thai con của anh ta mà, tôi thấy cô như vậy một mình thực sự rất khó khăn, lỡ như có chuyện gì đó xảy ra, đó sẽ là chuyện một xác hai mạng.”

Hứa Nguyên cười khổ: “Vô ích thôi, anh ta sẽ không quan tâm đến hai mẹ con tôi đâu, anh ta chính là thứ lương tâm thối rữa, anh ta đã có người yêu mới, làm gì còn nhớ đến người yêu cũ là tôi đây, người yêu mới của anh ta rất xinh đẹp, câu mất cả hồn của anh ta rồi.”

Trong mắt Hứa Nguyên tràn đầy bi thương và căm ghét, đó là phản ứng bình thường của phụ nữ.

Tô Yên mím môi, nói: “Đừng nghĩ ngợi nữa, nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi ở bên ngoài trông tiệm cho cô.”

“Cảm ơn, tôi nghỉ ngơi một chút là được.” Hứa Nguyên vô cùng cảm kích.

Tô Yên đóng cửa đi ra ngoài, có một vị khách nữ bước vào: “Bà chủ, cho tôi một bó hoa hồng đỏ.”

“Vâng ạ, xin chờ một chút.”

Tô Yên không biết gói hoa, trong cửa hàng có sẵn hoa đã gói, cô lấy xuống từ giàn hoa, đưa cho khách.

Vị khách nữ ngẩng đầu lên nhìn thấy Tô Yên, cười nói: “Lại đổi người rồi, ông chủ thật biết cách làm ăn, nhân viên thuê về ai nấy đều xinh đẹp hơn người, chỗ hoa này còn không đẹp bằng người.”

Tô Yên khiêm tốn cười nhẹ: “Cô thật biết nói đùa.”

Vị khách nữ rất thích hóng hớt: “Đúng rồi, cái cô trước đó đâu, chính là cái cô bụng to ấy, không làm nữa à?”

“Cơ thể cô ấy có chút không thoải mái, đang nghỉ ngơi.”

“Trước đây tôi đã nói rồi mà, cô ấy không thích hợp làm công việc này, bụng to còn bán hoa gì chứ, trong cửa hàng có rất nhiều loại hoa có hại đối với phụ nữ có thai, còn có cây trúc đào kia nữa, là một trong những loài hoa cảnh độc nhất, trong cửa hàng bày nhiều như thế.”

Tô Yên nghe vậy, trong lòng bỗng căng thẳng, hỏi: “Hình như cô rất am hiểu về hoa?”

“Tôi chính là làm nghiên cứu về mảng này.” Vị khách nữ đi đến trước một chậu hoa linh lan, nói: “Ví dụ như hoa linh lan này đi, các bộ phận đều có độc, là một trong những loài hoa có độc, đặc biệt là lá của nó, phần bông của hoa tulip cũng có độc kiềm...”

Sau khi vị khách nữ nói vậy, Tô Yên nhìn căn phòng toàn là hoa này, cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Trước đó vị khách nữ cũng đã từng nhắc nhở Hứa Nguyên, đang mang thai, tốt nhất là đừng tiếp xúc với những thứ này, nhưng Hứa Nguyên không nghe.

Nếu thực sự yêu đứa bé, sao lại tiếp tục tiếp xúc với những thứ này?

Thực ra những loại hoa này đa số không cần thiết phải đặt trong cửa hàng, nhưng ở trong cửa hàng này, về cơ bản bày toàn những loại hoa có mùi thơm nồng nặc và có độc.

Sau khi vị khách nữ đó rời đi, Tô Yên lại lần nữa rơi vào trầm tư, cô không hiểu được mưu đồ của Hứa Nguyên.

Hứa Nguyên ở trong phòng nghỉ nghỉ ngơi nửa tiếng, Tô Yên cũng không nói gì, lấy lý do trong cửa hàng của mình có việc để rời đi.

Về đến cửa hàng, Tô Yên không kìm được mà suy nghĩ, quan hệ của Hứa Nguyên và Chu An, dụng ý của Hứa Nguyên khi để những loại hoa có độc trong cửa hàng.

“Tô Yên, đang nghĩ gì thế, gọi cậu nửa ngày rồi mà không thèm để ý đến mình.” An Hinh bĩu môi, giả vờ tức giận.

Tô Yên ổn định tâm trạng, cười nói: “Cô cả của tôi ơi, ai chọc cậu tức giận rồi, vừa mới tới đã tức giận ngút trời như thế rồi.”

An Hinh bĩu môi, tâm sự trùng trùng nằm bò trên quầy tính tiền: “Tô Yên, mình nghĩ cái tên An Minh chết tiệt đó lại muốn chỉnh mình rồi.”

“Lại làm sao thế?” Tô Yên chú ý đến dây tơ hồng trên cổ tay An Hinh, nói: “Dây tơ hồng này đẹp ghê, xin ở miếu Nguyệt Lão sao?”

Dây tơ hồng thoạt nhìn thì không hề đắt tiền, rất bình thường, nhưng lại rất tinh tế.

“Mình không biết, đây là cái tên An Minh đó cho mình, còn bắt mình phải đeo cho bằng được.” An Hinh tức giận nói: “Không biết tên An Minh đó có phải uống nhầm thuốc rồi hay không, vậy mà lại đặt giới nghiêm cho mình, bắt buộc phải về nhà trước bảy giờ tối, mỗi ngày đi đâu, làm gì, đều phải báo cáo với anh ta, yêu cầu vô lý như thế, cha mình vậy mà lại còn ủng hộ anh ta, cha mình đúng là già rồi nên hồ đồ mà.”

“Hai người vẫn luôn bất hòa với nhau, kiếm chuyện với cậu, không phải là điều bình thường sao?”

“Bây giờ anh ta thăng cấp rồi, không phải kiếm chuyện, mà là tìm đường chết.” An Hinh siết chặt nắm đấm, phát ra tiếng răng rắc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mình phải chăm chỉ kiếm tiền, sớm ngày thoát khỏi nhà họ An, để xem ai còn có thể kiểm soát mình.”

Tô Yên phì cười: “Cô cả An, tiền tiêu vặt những năm nay của cậu, chẳng lẽ đều đã tiêu hết sạch rồi sao? Không tiết kiệm được một đồng nào à?”

An Hinh lắc đầu, vô cùng hùng hồn nói: “Không tiết kiệm, tốc độ tiêu tiền của mình còn không nhanh bằng tốc độ kiếm tiền của cha mình, mình tiết kiệm tiền để làm gì chứ?”

Tô Yên dựng ngón cái: “Không hổ là công chúa An.”

Từ trước đến nay An Hinh đều chưa từng lo lắng về tiền bạc, nếu nói có, vậy chính là lo lắng làm cách nào để tiêu tiền.

Đang nói chuyện, điện thoại của An Hinh reo lên, cô ấy vừa nhìn hiển thị người gọi, lập tức nhảy cẫng lên: “Cái tên An Minh chết tiệt này, còn dám gọi điện thoại đến.”

Viết gì đó

“Đang ở đâu thế?” Giọng nói của An Minh lạnh lùng: “Lập tức trở về, tôi đợi em ở nhà.”

“Dựa vào đâu mà anh muốn tôi về thì thôi phải về, bổn công chúa không rảnh.”

Nói rồi, An Hinh muốn cúp điện thoại.

Giọng nói của An Minh lại lần nữa truyền đến: “Có phải lại ở cùng Lý Văn không? Nếu nửa tiếng nữa vẫn không nhìn thấy em, tôi sẽ cho người đi bắt em về.”

Nói xong, bên kia cúp máy.

An Hinh tức đến mức bóp chặt điện thoại, muốn đập nhưng lại không nỡ: “Tô Yên, cậu xem, thật khiến người khác bực mình mà, bây giờ mình sẽ về nhà, nói trước, mình không phải sợ anh ta, mình đi là để tìm anh ta tính sổ.”

An Hinh hùng hùng hổ hổ rời đi.

Tô Yên nhìn chằm chằm hướng An Hinh rời đi, trong đầu nhớ lại giọng điệu của An Minh, sao cô lại cảm thấy giọng điệu đó đẩy mùi giấm chua nhỉ?

Hai người này cùng cha khác mẹ, có lẽ là cô nghĩ nhiều rồi.

Tô Yên bị chuyện của Hứa Nguyên làm khó cả ngày, tám giờ tối cô mới đóng cửa hàng, vừa khéo gặp được Hứa Nguyên cũng đang đóng cửa hàng.

Hứa Nguyên ngồi xổm để khóa cửa, bưng cái bụng lớn đi về hướng điểm dừng xe buýt.

Từ cửa hàng đến điểm dừng xe buýt còn một khoảng hơi xa, Tô Yên nhìn bóng lưng của Hứa Nguyên, đang định đi lấy xe, bỗng nhiên phát hiện có một người đàn ông chạy ra từ trong bụi cây, nhìn một lượt xung quanh, lén lén lút lút đi theo sau Hứa Nguyên.

Xét theo dáng người của người đàn ông, rất giống Chu An.

Hứa Nguyên không phát hiện phía sau có người theo dõi, vẫn đi thẳng về phía trước, Chu An đội mũ lưỡi trai, cẩn thận đi theo phía sau cô ta.

Trong lòng Tô Yên bỗng căng thẳng, Chu An theo dõi Hứa Nguyên làm gì?

Hứa Nguyên rẽ rồi, Tô Yên cũng đi theo.

Phía trước có một con hẻm nhỏ, Tô Yên đi theo đến đó, hai người Chu An và Hứa Nguyên đều không thấy nữa.

Người đâu rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK