Mục lục
Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vạn Nhất liên tục uống hai ngụm, sống chết giữ mặt mũi, cười ha ha nói: “Ngủ trên sofa? Sao có thể, không phải tôi khoác lác chứ, địa vị trong gia đình của tôi ấy à, tôi nói đông, vợ tôi chắc chắn sẽ không… nói đông.”

Lãnh Phùng vốn đang đợi Vạn Nhất khoác lác, nhưng lại bị câu nói cuối cùng của anh ta khiến cho cười đến phun rượu ra.

Lãnh Phùng là một người không cười nói tuỳ tiện, bình thường anh ta sẽ không cười, trừ phi thật sự không nhịn được.

Lâu Doanh không phải là người phụ nữ để mặc cho người khác đặt đâu ngồi đó, câu nói này của Vạn Nhất cũng rất giống với tính cách của Lâu Doanh.

Vạn Nhất bị phun đến cả mặt đầy rượu.

“Xin lỗi.” Lãnh Phùng nhịn cười đưa khăn giấy qua.

Vạn Nhất: “…”

Anh ta đưa tay lặng lẽ lau mặt một cái.

“Không sao.”

Trở lại chuyện chính, Lãnh Phùng hỏi: “Lục Cận Phong sao rồi?”

“Vẫn rất ổn.” Vạn Nhất ăn hai hạt đậu phộng, nói: “Đại ca của tôi là ai chứ? Khả năng chịu đựng chút tố chất tâm lý này cũng không có chắc? Chỉ cần không phải chị dâu của tôi chết, đại ca của tôi chắc chắn sẽ không ngã xuống đâu.”

Cảm xúc của đàn ông đều không để lộ ra ngoài, phương diện quản lý cảm xúc của Lục Cận Phong là có kỷ luật nhất.

Cũng chỉ có ở trước mặt Tô Yên là Lục Cận Phong để lộ vui buồn.

Trong giọng điệu của Lãnh Phùng ẩn chứa sự khâm phục: “Đời này Lãnh Phùng tôi không có khâm phục bao nhiêu người, một trong số đó là Lục Cận Phong, năm đó nếu anh ấy tham gia quân đội…”

“Dừng lại.” Vạn Nhất nói với vẻ mặt khoa trương: “Cậu bảo người đứng đầu xã hội tham gia quân đội, cậu có chắc không phải đang kể chuyện đùa quốc tế chứ?”

Việc Lục Cận Phong là người đứng đầu của Ám Dạ cũng không phải là bí mật gì nữa.

Lãnh Phùng nói: “Tốt nhất là hai người đừng làm chuyện gì phạm pháp lọt vào tay tôi, nếu không thì đừng trách tôi không nương tay.”

“Cậu yên tâm, ông đây chắc chắn sẽ tuân thủ pháp luật.” Vạn Nhất ợ hơi rượu một cái: “Cũng không còn sớm nữa, tôi phải về đây, nếu không lại bị nhốt ở bên ngoài, vợ tôi nói rồi, quá mười một giờ không về nhà thì đừng về nữa.”

Lãnh Phùng cũng không giữ Vạn Nhất lại.

Vạn Nhất gọi xe về nhà, thời gian vừa đúng, mười giờ năm mươi chín phút đã đến trước cửa.

Vạn Nhất mở cửa bước vào, trong nhà tối đen như mực, đến đèn ngủ cũng không có mở.

Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đều ngủ cả rồi.

Vạn Nhất rón ra rón rén đi đến trước cửa phòng ngủ của Lâu Doanh, vặn một cái, cửa lại bị khoá trái rồi.

Trong bóng tối, Vạn Nhất nở nụ cười gian xảo, chút khó khăn này làm sao làm khó anh ta được.

Vạn Nhất móc một chiếc chìa khoá dự bị ra, thành công lẻn vào phòng.

Vừa bước vào, còn chưa đợi anh ta thích ứng với ánh sáng trong phòng, chăn gối đã ập đến.

“Quy tắc cũ, đừng làm phiền em.”

Sau khi Lâu Doanh ném gối và chăn về phía Vạn Nhất, tự mình quấn chăn lại, rồi ngủ mất.

“Haiz.” Vạn Nhất vừa trải chăn ra, vừa than ngắn thở dài nói: “Trước đây khi chưa đăng ký kết hôn, còn có được vài bữa thịt để ăn, bây giờ thì chỉ có thể thấy mà thèm thôi.”

Lâu Doanh nhắm mắt giả vờ ngủ.

Vạn Nhất thì thầm: “Thói đời bây giờ, nói gì mà nam nữ bình đẳng, trước kia em bắt nạt anh, anh cũng không thể lên tiếng, bây giờ anh chỉ muốn trèo lên giường, em lại muốn chặt đứt cái chân thứ ba của anh.”

“Im miệng.” Lâu Doanh lật người: “Còn lẩm bẩm thì anh dọn về nhà mình ở đi.”

Vạn Nhất trải chăn xong, ngồi trên mặt đất, nằm sấp bên mép giường: “Vợ à, anh uống say rồi, em cho anh một cái ôm thật chặt đi, sau đó anh sẽ đi ngủ.”

“Gà luộc.”

Lâu Doanh chỉ gọi một tiếng, Vạn Nhất lập tức biết điều nằm xuống chăn của mình.

Trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh, không bao lâu sau Lâu Doanh đã ngủ say.

Vạn Nhất làm thế nào cũng không ngủ được, nhiệt độ trong phòng rất vừa vặn, sau khi Vạn Nhất chắc chắn Lâu Doanh đã ngủ rồi mới trèo lên giường, anh ta biết Lâu Doanh rất cảnh giác, nên cũng biết điều chỉ chiếm một bên giường, không chạm vào cô, chỉ chỉnh nhiệt độ điều hòa thấp xuống, chỉnh xuống mười sáu độ.

Không đến mười phút, Lâu Doanh đã tự động lăn từ bên kia giường đến bên cạnh Vạn Nhất, còn ôm chặt lấy anh ta.

Vạn Nhất hài lòng mãn nguyệt mà cười.

Con người trong lúc lạnh lẽo sẽ tự động đi tìm nơi ấm áp, Lâu Doanh ôm lấy Vạn Nhất, cảm thấy ấm áp, cũng tiếp tục ngủ say.

Trời sắp sáng, Vạn Nhất điều chỉnh lại thành nhiệt độ ban đầu, Lâu Doanh buông anh ta ra, anh ta cũng trở về ổ chăn dưới đất của mình.

Ngày hôm sau.

Lâu Doanh tỉnh dậy, thấy Vạn Nhất vẫn đang ngủ dưới đất, cô cũng không gọi anh ta dậy, tính cách phóng khoáng, trực tiếp bước qua người Vạn Nhất, nhân lúc anh ta chưa dậy, cô cũng không cần kiêng kị, trực tiếp thay quần áo ở trong phòng.

Vạn Nhất đã tỉnh dậy từ lâu rồi, anh ta nghe thấy tiếng sột soạt sau lưng, lặng lẽ vén mở mí mắt ra nhìn, nhìn một cái, anh ta lập tức cảm thấy không ổn.

Lâu Doanh đang thay quần lót…

Mới sáng sớm, Vạn Nhất đã bị cảnh tượng này khiến cho suýt nữa đã phun máu mũi.

Có cần kích thích như vậy không?

Thấy Lâu Doanh muốn quay đầu qua, Vạn Nhất mau chóng nhắm mắt lại tiếp tục giả vờ ngủ.

Lâu Doanh nhớ ra dây buộc tóc của mình ném ở trên giường, cô thấy Vạn Nhất vẫn chưa dậy, lại bước lên giường lấy dây buộc tóc.

Lâu Doanh một chân đứng trên đất, một chân đạp lên giường, cặp chân dài trắng nõn tròn trịa, đến đầu ngón chân cũng toát ra sức hút mê người.

Đây đúng là một yêu tinh.

Vạn Nhất nhịn đến vô cùng khó chịu, có tim gấu nhưng không có gan gấu, trong lòng rơi đầy lệ.

Anh ta đã tạo phải nghiệp gì thế nào, lấy phải một cô vợ chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.

Lâu Doanh mặc quần ngắn áo ngắn, đi qua đi lại trong nhà, cặp chân dài đó thật là mê người.

Vạn Nhất không biết đã nuốt nước bọt bao nhiêu lần rồi.

Làn da của Lâu Doanh trắng hơn không ít, lúc cô cúi người tìm đồ ở đầu giường, từ góc độ của Vạn Nhất nhìn qua lại là một màn cảnh đẹp.

Vạn Nhất cắn răng, trong lòng thầm đọc, sắc tức thị không, không tức thị sắc.

Đột nhiên trong phòng không còn tiếng động gì nữa, Vạn Nhất cảm thấy bối rối, anh ta đâu có nghe thấy tiếng Lâu Doanh đi ra ngoài.

Vạn Nhất tò mò vén mở mí mắt, thì thấy Lâu Doanh đang ngồi xổm trước mặt anh ta.

“Nhìn đủ chưa?”

Lâu Doanh đã phát hiện Vạn Nhất tỉnh dậy từ lâu rồi.

Vạn Nhất hơi lúng túng, nhưng trả lời rất thành thực: “Vợ nhà mình, có nhìn thế nào cũng không đủ, chân thật dài, da thật trắng.”

“Em đến bệnh viện thăm chị em, bây giờ anh trở về nhà của mình ở, khi nào em có thời gian sẽ đến thị tẩm anh.”

Vạn Nhất: “…”

Đây hoàn toàn không phải là nước đi theo lẽ thường.

“Vợ à, hàng đã bán ra, không thể hoàn lại, em phải cho anh một lý do.”

Lâu Doanh lại thật sự có lý do: “Em đột nhiên phát hiện câu nói thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm rồi, bây giờ tối nào anh cũng ngủ bên cạnh em, em không còn hứng thú với anh nữa, em cảm thấy chúng ta nên giữ chút khoảng cách thích đáng, khoảng cách sẽ sinh ra sự tươi đẹp.”

“Khoảng cách sẽ chỉ sinh ra người thứ ba, không sinh ra sự tươi đẹp.” Vạn Nhất giữ thái độ ngờ vực: “Không phải em muốn gạt anh về nhà họ Vạn, sau đó nhân cơ hội mà ở sau lưng anh làm play girl chứ?”

Lâu Doanh vẫn luôn ôm giấc mộng làm play girl.

“Cô đây muốn làm play girl mà còn phải giấu anh sao? Cô đây chỉ là thích sự kích thích, anh về trước đi, hôm nào tâm trạng em tốt sẽ trèo cửa sổ.”

Có một cô vợ có sở thích đặc biệt thế này, Vạn Nhất thật muốn khóc.

Lâu Doanh nói rất nghiêm túc, Vạn Nhất muốn từ chối, một khi anh trở về rồi, sợ là đến cơ hội trải chăn nằm dưới đất cũng khó có được.

“Vợ à…”

“Đừng lo về việc em sẽ bỏ rơi anh, em lấy nhân phẩm của mình ra để đảm bảo, nhất định sẽ đến tìm anh.”

“Vợ à, hình như anh nhớ em không có thứ gọi là nhân phẩm.”

Bầu không khí bỗng chốc đông cứng lại.

Vạn Nhất nằm lên trên: “Ôi, đầu anh đau quá, tối qua uống nhiều quá, lại ngủ không ngon, anh ngủ thêm một lúc đã.”

Lý do này sứt sẹo biết bao.

Gần đây tâm trạng của Lâu Doanh không tốt, một ngày Tô Yên chưa tỉnh lại, Lâu Doanh sẽ không có tâm tư để suy nghĩ đến chuyện khác.

Trong chớp mắt.

Một tháng đã trôi qua.

Tô Yên vẫn chưa tỉnh lại, nhưng cô đã thoát khỏi nguy hiểm, được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt qua phòng bệnh thường.

Lệ Uyển không biết đã rơi bao nhiêu nước mắt, Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc cũng đã rất lâu rồi không cười, ngày nào hai đứa nhỏ cũng đến bệnh viện thăm Tô Yên.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK