Cho dù là con gái hay con trai, chỉ cần là con của anh và Tô Yên, anh rất thích và rất vui.
Thậm chí Lục Cận Phong cũng không cần làm xét nghiệm ADN, anh đã có thể chắc chắn hai đứa trẻ là con mình.
"Xa Thành Nghị, chúng ta đến nhà họ Tô đi."
Lục Cận Phong nóng lòng muốn đến gặp Tô Yên, muốn nhìn hai đứa trẻ đó, nhưng anh lại thay đổi suy nghĩ: "Không thể cứ đi như vậy được, tôi đi chuẩn bị một chút, bây giờ chính thức nhận hai đứa con trai, không thể qua loa sơ sài như vậy được, ngày mai rồi hẵng đi."
"Tôi còn chưa từng nhìn thấy cậu..." Xa Thành Nghị dừng lại một chút nói: "Giống như uống thuốc lắc vậy."
Lục Cận Phong đang chìm đắm trong sự hưng phấn.
Cũng nên để Lục Cận Phong đắc ý hả hê, ai bảo bây giờ anh là người may mắn nhất trên đời chứ.
Theo đuổi được vợ, có hai đứa con trai, lại còn có hai cô con gái mấy tháng nữa sẽ chào đời.
"Đợi ngày nào đó cậu có thể giống như tôi bây giờ, khi đó cậu sẽ biết uống thuốc lắc cảm giác thế nào."
Xa Thành Nghị nhẹ nhàng nói: "Yên tâm, tôi sẽ không giống như cậu đâu, con trai của mình ở ngay bên cạnh mình lâu như vậy cũng không nhận ra."
Quả thật là may mắn.
"Đứa con trong bụng cô Tô cũng chưa chắc là con gái, ngộ nhỡ lại là hai đứa con trai, vậy thì phải chúc mừng thật rồi."
"Đừng trù con gái tôi, trong bụng Yên Yên chắc chắn là con gái."
...
Tô Yên về đến nhà họ Tô chẳng bao lâu Tô Duy đã đến.
Tô Đình Nghiêm nhìn thấy Tô Duy chợt ngẩn ra một lát, sắp nhận không ra cậu ta, cười gượng nói: "Cao lên rồi, rất có sức sống."
Tô Yên bên cạnh ung dung nói: "Chẳng qua Tiểu Duy chỉ đi vài tháng, hơn nữa em ấy đã bao nhiêu tuổi rồi, còn cao hơn gì chứ."
Tô Đình Nghiêm ngượng ngùng cười nói: "Các con đói chưa, cha sai người giúp việc nấu chút gì đó ăn."
"Đã ăn rồi." Tô Duy vẫn không thích Tô Đình Nghiêm, cậu ta không muốn về nhà họ Tô, nhưng Tô Yên đã về rồi nên cậu ta mới đi về theo.
"Chị, đây là cháu trai sao?" Tô Duy nhìn về phía Hạ Phi, đây là lần đầu tiên cậu ta gặp Hạ Phi.
"Ừm." Tô Yên vẫy tay gọi: "Hạ Phi, mau gọi cậu đi."
"Cậu." Hạ Phi không khéo ăn nói như Hạ Vũ Mặc, trên người toát lên chút thần thái của người đàn ông, nhưng chào hỏi rất lễ phép.
Tô Duy nói: "Đứa trẻ này đúng là con của chị, trông rất giống chị."
Tô Yên không hề cảm thấy Hạ Phi giống mình, ngược lại cảm thấy Hạ Vũ Mặc giống hơn một chút.
Nhắc đến Hạ Vũ Mặc, Tô Yên lại bắt đầu nhớ nhung.
Lúc về quá vội vàng, Tô Yên còn chưa đến nhà họ Lý đón Hạ Vũ Mặc.
Bây giờ cũng trễ rồi, Tô Yên bảo Tô Đình Nghiêm và Hạ Phi đi tắm rửa nghỉ ngơi trước, còn mình thì gọi Tô Duy đến phòng bên cạnh.
"Tiểu Duy, em nói thật cho chị biết, cậu đã giao cho em nhiệm vụ gì?"
Trong lòng Tô Yên vẫn luôn thấp thỏm lo lắng, cô quyết định hỏi cho rõ ràng.
Tô Duy lắc đầu đáp: "Cậu không nói, chỉ bảo em đến đây, còn về nhiệm vụ, cậu nói đến lúc đó em sẽ biết thôi, chị, sao bỗng nhiên chị lại hỏi như vậy?"
"Tối qua chị ra khỏi nhà của cậu, phát hiện có người đi theo."
"Có phải là người của Địa Sát không?" Tô Duy nói tiếp: "Em nghe nói Tần Chấn Lâm bị đưa đến cục cảnh sát rồi, có lẽ bọn họ đến gây phiền phức cho cậu. Chị, để một mình cậu ở bên đó, em vẫn thấy hơi lo, Ngô Sở Long và Lương Văn Dũng không phải người tốt gì."
Chuyện Tần Chấn Lâm bị đưa đến cục cảnh sát Tô Yên cũng có nghe Vạn Nhất nói.
Những ngày tháng sau này của Địa Sát đoán chừng sẽ không dễ dàng chút nào, Lục Cận Phong sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Tô Yên cân nhắc nói: "Tiểu Duy, cho dù tiếp theo cậu bảo em làm gì, em cũng phải nói cho chị biết trước, không được làm liều."
"Chị, chị đang lo lắng chuyện gì?" Tô Duy nói đùa: "Lẽ nào chị sợ cậu sẽ hại em?"
Tô Yên nói thẳng: "Giữa chừng bỗng nhiên lại xuất hiện một người cậu này, quả thật chị cũng không tin tưởng lắm, dù sao em cũng phải nghe lời chị, bất cứ chuyện gì cũng phải bàn bạc với chị trước mới đưa ra quyết định."
Tô Yên vẫn không quên cảnh tượng lần đầu tiên cô nhìn thấy Lệ Quốc Minh ở trước mộ của mẹ, cùng với bó hoa Lệ Quốc Minh đặt trước phần mộ của mẹ.
Lệ Quốc Minh mua một bó hoa bách hợp giống hệt như Tô Đình Nghiêm.
Mẹ dị ứng với hoa bách hợp.
Nếu Lệ Quốc Minh là anh em thân thiết với mẹ cô, vậy tại sao lại không biết cả chuyện này?
Sau này lúc gặp nhau ở bệnh viện, Lệ Quốc Minh vừa mở miệng ra là bảo muốn trả thù cho mẹ cô, còn nói kẻ thù là Tần Chấn Lâm, sau đó lại giao Thiên Lang cho cô.
Sau này vì muốn cứu cô, ông ta lại lừa Tần Chấn Lâm, nói cô là con gái ruột của Tần Chấn Lâm, nhưng sau đó lại phủ nhận chuyện này.
Nghĩ kỹ thấy rất lo sợ.
Tô Yên luôn cảm thấy những chuyện này không đơn giản như vậy.
"Được rồi, chị, nếu như cậu tìm em, chắc chắn em sẽ nói với chị." Tô Duy nói thêm: "Hay là chị cũng đi nghỉ ngơi đi? Đã muộn như vậy rồi."
"Ừm, em cũng đừng lơ là quá." Tô Yên nói: "Đúng rồi, tốt nhất ngày mai em đi lấy di vật của mẹ về đây."
"Vâng, trời sáng em đi ngay."
Ngày hôm sau.
Tô Duy sáng sớm đã đến tìm y tá của bệnh viện lúc trước để lấy rương gỗ lim về.
Còn chưa ngồi xuống, Tô Duy đã nhận được điện thoại của Lệ Quốc Minh, Thiên Lang có một nhà kho ở Đế Đô, bảo cậu ta đến kiểm tra một chút.
Tô Yên vẫn chưa dậy, Tô Duy nghĩ chỉ là đến nhà kho xem thử, cũng không có chuyện gì lớn, cậu ta không nói với Tô Yên, lấy rương gỗ đỏ rồi rời đi.
Tô Yên ham ngủ, lúc tỉnh dậy đã sắp mười giờ, Hạ Vũ Mặc cũng được Lưu Tuyết Lam đưa đến.
Hai anh em Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc đã lâu không gặp, Hạ Phi đi đâu Hạ Vũ Mặc đi theo đó.
Hạ Phi đến nhà bếp nấu cháo cho Tô Yên, Hạ Vũ Mặc cũng đi theo vào trong, liên tục hỏi Hạ Phi trên đảo trông thế nào, huấn luyện có cực khổ không, có mệt không."
Hạ Vũ Mặc vô cùng tò mò về những chuyện trên đảo.
Lúc Tô Yên xuống lầu, đúng lúc nghe thấy hai đứa trẻ nói chuyện, trong lòng hơi hồi hộp, con trai nhỏ cũng muốn lên đảo rồi.
"Tiểu yên, dậy rồi à." Lưu Tuyết Lam cười nói: "Mới bao lâu không gặp, sao lại gầy như vậy rồi."
Tô Yên xoa xoa gương mặt mình nói: Mẹ nuôi, con đã béo lên năm ký rồi đó."
"Con mang thai mới tăng năm ký đã là gì đâu, lúc mẹ mang thai Tiểu Văn tăng từ bốn lăm ký lên tám mươi ký đó, cả người tròn xoe." Lưu Tuyết lam nói tiếp: "Mang thai thì phải ăn ngon ngủ ngon, còn về vóc dáng, sau khi sinh xong lại tính."
"Vâng, con nghe theo mẹ nuôi hết." Tô Yên sợ Lưu Tuyết Lam lại càu nhàu, cô nhìn thấy cái tương gỗ lim trên bàn bèn hỏi: "Tiểu Duy lấy về rồi sao? Em ấy đây rồi?"
Hạ Phi từ nhà bếp bước ra nói: "Cậu để đồ ở đây rồi đi rồi, mẹ, đây là cháo con nấu đó, mẹ ăn thử đi."
Hạ Vũ Mặc bên cạnh cũng nói: "Mẹ, con cũng giúp anh, thịt bên trong do con cắt đó."
"Ừm, đều là con trai ngoan của mẹ." Tô Yên hôn lên trán mỗi đứa một cái, sau đó mới ngồi xuống ăn.
Mùi vị rất được, rất ngon miệng.
"Cục cưng giỏi thật, ngoan quá đi." Tô Yên vừa ăn vừa nói: "Đúng rồi, cục cưng, giúp mẹ tìm cái búa qua đây để mở rương."
Hạ Phi nhìn ổ khóa trên rương nói: "Mẹ, không cần lấy búa đâu, con mở được, chỉ cần một cây kim thôi là được rồi."
Hạ Phi tìm một cây kim đến, chỉ một lát đã mở khóa được thật.
Tô Yên kinh ngạc nói: "Cục cưng à, trên đảo còn dạy các con mở khóa sao? Không ngờ nghiệp vụ của Ám Dạ cũng rộng khắp như vậy, nhận cả chuyện mở khóa."
Hạ Phi: "..."
"Mẹ à, bọn con không nhận chuyện làm ăn dưới một ngàn vạn đâu."
Tô Yên ân cần dạy dỗ: "Như vậy lại không đúng rồi, bây giờ làm ăn khó khăn, sao có thể chê tiền ít không nhận làm chứ."
Tô Yên vừa nói vừa mở rương gỗ lim ra, chiếc rương này đã để lâu, vừa mở ra mùi mốc meo bên trong cũng lập tức tỏa ra khắp nơi.
Bên trong không hề có đồ vật giá trị gì, chỉ có một xấp thư dày, tổng cộng chín mươi sáu bức, trên mỗi bức đều có ghi ngày tháng.
Mỗi tháng một bức, tổng cộng tám năm, chín mươi sáu bức.
Trên mỗi một bức đều có một chữ nhỏ.
Lâm!
Lâm là ai?
Tô Yên chợt nghĩ đến Tần Chấn Lâm theo bản năng.
Lẽ nào những bức thư này đều là thư mẹ viết cho Tần Chấn Lâm?
Tô Yên nóng lòng mở một bức gần đây nhất ra xem, cũng chính là bức mẹ viết vào tháng bà ấy qua đời.
Lúc nhìn thấy nội dung bên trong bức thư, cả người Tô Yên chợt cứng đờ.