Tô Yên nhìn chằm chằm vào tin tức trong điện thoại, bàn tay bỗng nhiên nắm chặt lấy điện thoại.
Cầu Nhị Tiên cách đây không xa.
Tô Yên lập tức lấy hai bộ quần áo từ trong tủ ra, hai bộ quần áo này hoàn toàn giống nhau mà ngay cả kích cỡ cũng bằng nhau.
Cô tự mình mặc một bộ, còn bộ còn lại thì cô để trên giường.
Tô Yên ra khỏi phòng rồi đi xuống lầu, Hạ Phi đi từ bên ngoài vào: “Mẹ, mẹ muốn đi ra ngoài ạ?”
“Ừ, mẹ ra ngoài một lát, con ở nhà chăm sóc các em nha.” Tô Yên vuốt tóc con trai: “Cảm xúc của bà nội con không ổn, con và Tiểu Vũ để ý một chút nha.”
“Mẹ, bà nội đi ra ngoài rồi.” Hạ Phi nói: “Con vừa nhìn thấy bà nội ngồi xe đi ra ngoài rồi, nhìn dáng vẻ có vẻ như đang có việc gấp, còn gọi là những bài không nghe thấy.”
Trần Tố Anh đi ra ngoài rồi sao?
Tim Tô Yên xiết chặt lại, trong đầu xoẹt qua ý nghĩ gì đó, cô nhanh chóng suy nghĩ, thầm nói không xong.
Cô vừa nhận được tin tức trộm con, nói không chừng Trần Tổ Anh cũng đã nhận được.
“Hạ Phi, mẹ đi ra ngoài đây, con nhớ không được chạy linh tinh, không được ra khỏi nhà, con biết chưa?” Tô Yên sợ có người lại ra tay với Hạ Phi.
“Vâng mẹ, con biết rồi.” Hạ Phi rất hiểu chuyện, không gây phiền phức cho Tô Yên, cậu bé biết rõ lúc này trong nhà đang rất loạn.
Sau khi Tô Yên dặn dò con xong, thì cô gọi điện cho Lâu Doanh: “Quần áo đang ở trong phòng của chị...”
Tô Yên vừa gọi điện vừa đi về phía bãi đỗ xe, cô mở một chiếc mercedes đời thấp, đây là chiếc xe có chất lượng thấp nhất ở trong nhà rồi.
Tô Yên vội vàng đi đến Cầu Nhị Tiên, nhưng khi vừa ra khỏi khu chung cư thì gặp phải Lục Thừa Mẫn.
Lục Thừa Mẫn đang cầm một cái bánh ngọt lớn, anh ta cũng nhìn thấy Tô Yên nên đi về phía Tô Yên.
“Chị dâu”.
Tô Yên chỉ đành phải dừng xe lại.
Lục Thừa Mẫn đi đến bên cạnh xe rồi hỏi: “Chị dâu, chị đi đầu vậy? Trời sắp tối rồi, trong cửa hàng của tôi mới ra một loại bánh mới, tôi cố ý mang đến cho mọi người nếm thử.”
“Tôi có việc gấp, phải ra ngoài một lát.” Tô Yên không nói rõ.
“Chị dâu, chuyện của Tứ Bảo chị đừng quá sốt ruột, cảnh sát sẽ sớm tìm được bé về thôi.” Lục Thừa Mẫn trấn an nói: “Sắc mặt của chị không được tốt, chị phải tự chăm sóc bản thân đấy.”
CU
Lục Thừa Mẫn ôn tồn lễ độ, Tô Yên cảm thấy như là gặp lại Lục Thừa Mẫn lúc trước, nhưng lại có điểm không giống, cô có một loại cảm giác nói không nên lời.
Sau khi Tứ Bảo mất tích, mỗi ngày Lục Thừa Mẫn đều đến khu nhà cũ của nhà họ Lục, nói chuyện phiếm cùng ông cụ Lục, khuyên bảo ông ấy. Còn tặng một ít bánh ngọt hoặc một món tráng miệng nào đó.
Tô Yên cũng để ý mỗi lần Lục Thừa Mẫn tới đều mặc đồ rất rẻ tiền, áo sơ mi chỉ khoảng hơn mười tệ.
A
“Ừ, tôi có việc gấp, cậu tự mình đi tìm ông nội đi.” Tô Yên đang vội, cũng không nói nhiều với Lục Thừa Mẫn, cô khởi động xe rồi trực tiếp rời khỏi khu chung cư.
Lục Thừa Mẫn đứng im tại chỗ, đưa mắt nhìn theo chiếc xe của Tô Yên đang rời đi, ánh mắt tối sầm lại.
Tô Yên chân trước vừa đi không lâu thì một chiếc xe mercedes khác cũng rời khỏi khu chung cư.
Chiếc xe này đi rất nhanh, cảm giác như một chiếc xe thể thao, bảo vệ ở cửa ra vào cũng không nhìn rõ người ngồi bên trong là ai.
Màn đêm dần buông xuống.
Núi Thanh Đài.
Lục Cận Phong lái xe đến giữa sườn núi, đoạn đường phía trước đang thi công, chiếc xe không có cách nào đi qua.
Lục Cận Phong hỏi thăm đội người đang thi công thì biết chỗ này đã thi công được nửa tháng rồi, tất cả xe đều không thể lên núi được.
Lông mày của Lục Cận Phong nhăn lại: “Các anh có nhìn thấy gần đây có người nào đó đi lên núi hay không?”
“Không có.” Công nhân trong đội thi công nói: “Đường phía trước đều sụp rồi, không có cách nào lên núi đầu nên sẽ không có người nào lên núi, tôi rất chắc chắn, tôi ở đây cũng đã nửa tháng rồi.”
“Cảm ơn.”
Lục Cận Phong nhìn thoáng qua đỉnh núi, sắc trời đã tối đen, lại còn mưa lác đác, nhìn rất mơ hồ, cái gì cũng không nhìn thấy.
Anh chỉ có thể quay đầu xe đi xuống núi.
Lục Cận Phong đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nên đã gọi cho Hạ Vũ.