"Ơi Yên Yên, chân của anh đau quá, xin em hãy thương xót cho tấm thân bé nhỏ với đôi chân bị dính lời nguyền."
Tô Yên: "..."
Cũng may cô biết rõ Lục Cận Phong là người đức hạnh ra sao, nên chẳng có gì quá ngạc nhiên.
“Này thì thể hiện!.” Tô Yên âm thầm véo nhẹ Lục Cận Phong để xem như trừng phạt.
Nụ cười nơi khoé môi Lục Cận Phong càng thêm nở rộ. Bất kể nhìn xuôi nhìn dọc thế nào trông hai người đều giống như đang liếc mắt đưa tình.
Chứng kiến cảnh này, sắc mặt Sở Hướng Nam sầu đến không thể sầu hơn.
Tuy anh ta và Tô Yên đã từng ở bên nhau, nhưng anh ta vẫn chưa thấy mặt tính cách này của Tô Yên bao giờ.
Tô Yên đỡ Lục Cận Phong ngồi xuống. Vốn dĩ Sở Hướng Nam mới là người hẹn Tô Yên, nhưng giờ đương sự như anh ta lại bỗng hóa dư thừa.
Lúc này, Lục Cận Phong mới thấp thoáng trông thấy Sở Hướng Nam, anh nói: "Hoá ra tổng giám đốc Sở cũng ở đây."
Sở Hướng Nam: "..."
Anh ta ngồi lù lù ở đây cả buổi, vậy mà lại coi anh ta như chẳng hề tồn tại.
Trong tình huống khó xử thế này, Sở Hướng Nam chỉ đành nở một nụ cười đầy gượng gạo: "Chào anh Lục."
Cả người trước lẫn người hiện tại đều dịu dàng.
Lục Cận Phong bưng tách trà lên uống: "Chẳng phải anh Sở tìm vợ tôi có chuyện gì sao? Hai người nói chuyện tự nhiên đi, cứ mặc kệ tôi, tôi ngồi đây uống chút trà với nhấm chút đồ ăn là được rồi."
Nói vậy hoá ra là đến ăn chực?
Tô Yên nhịn cười, cô điềm tĩnh nhìn Sở Hướng Nam: "Chẳng phải anh Sở nói có chuyện rất quan trọng muốn nói sao?"
“Đúng, đúng, rất quan trọng.” Sở Hướng Nam cười gượng. Thực chất, anh ta chẳng có chuyện gì muốn nói cả. Chẳng qua là muốn lừa Tô Yên ra ngoài, thêm nữa là bí mật mời phóng viên với mục đích chụp vài bức ảnh dễ khiến người ta hiểu lầm, mà nói thẳng là muốn tạo drama để lăng xê bản thân.
Bây giờ Lục Cận Phong lại ngồi chễm chệ ở đây, anh ta làm gì dám có ý nghĩ không đứng đắn nào nữa?
Sở Hướng Nam nhấp chút trà để kìm nén sự bàng hoàng, thấy Tô Yên và Lục Cận Phong đều đang nhìn mình chằm chằm, anh ta cười mỉa: "À thì… Không biết sao tự nhiên tôi quên mất chuyện đó là chuyện gì rồi, sao chúng ta không ăn chút gì đó đi nhỉ? Đồ ăn ở nhà hàng này nổi tiếng là hương vị hàng đầu."
Bỗng nhiên, Lục Cận Phong đặt nặng tách trà xuống bàn, tiếng tách trà va chạm với mặt bàn khiến Sở Hướng Nam bất giác run lên, anh ta nhìn Lục Cận Phong trong căng thẳng, bàng hoàng.
Lục Cận Phong chậm rãi chỉnh ống tay áo, rồi thản nhiên nói: "Đầu bếp nhà tôi nấu đương nhiên là phải ngon rồi."
“Nhà tôi, đầu bếp nhà tôi?” Sở Hướng Nam lắp bắp: “Nhà hàng này do tổng giám đốc Lục mở hả?
"Trước đây thì không, nhưng bây giờ thì đúng rồi đó."
Nói cách khác, Lục Cận Phong đã mua lại nhà hàng này.
Đây là nhà hàng toạ lạc tại mảnh đất Đế Đô sầm uất - cũng tức là nơi được biết đến với cái danh tấc đất tấc vàng. Không biết phải tốn bao nhiêu mới có thể mua được nó?
Ấy mà quên mất, Lục Cận Phong lại là người chẳng có gì ngoài tiền.
Sở Hướng Nam toát hết mồ hôi lạnh. Anh ta không ngốc, anh ta thừa biết Lục Cận Phong coi mình như cái gai trong mắt.
Sở Hướng Nam ngượng ngùng cười cười, thấy nước trà trong tách Lục Cận Phong đã vơi gần hết, anh ta vội vàng rót thêm.
Bầu không khí tại đây trở nên vô cùng lúng túng.
Suốt cả quá trình, Tô Yên đều nín cười cũng như ung dung dùng bữa
Đúng lúc này, di động Sở Hướng Nam bỗng vang lên. Vừa thấy tên người gọi là Vạn Linh San, cảm xúc anh ta đã vỡ oà như chứng kiến đấng cứu tinh giáng thế. Anh ta nhanh chóng bắt máy, bên kia còn chưa kịp lên tiếng, anh ta đã vội nói: "Anh nghe nè vợ… À, anh đang dùng bữa với tổng giám đốc Lục. Cái gì? Em thấy không khỏe nên đang ở bệnh viện hả? Rồi rồi, anh tới liền, anh tới liền! Bệnh viện nào? Rồi rồi, chờ anh! "
Vạn Linh San ở đầu dây bên kia sững cả người, trên đầu hiện lên muôn vàn dấu hỏi, cô ta không khoẻ ở đâu nhỉ?
Lại còn ở bệnh viện nào nữa chứ?
Cô ta cũng không hiểu Sở Hướng Nam đang nói lung tung cái gì.
Sau một hồi tự biên tự diễn, Sở Hướng Nam nói: "Xin lỗi anh Lục, vợ tôi không được khỏe, cô ấy đang ở bệnh viện, tôi phải đi xem cô ấy thế nào đã. Tôi xin phép đi trước."
Lục Cận Phong không nói lời nào, chỉ ung dung uống trà và dùng bữa. Mà anh không lên tiếng, Sở Hướng Nam cũng không dám đi.
Sau khi cố ý làm lơ Sở Hướng Nam vài phút, Lục Cận Phong mới nói: "Ừ, đi đi."
Cảm xúc Sở Hướng Nam lúc này giống như cảm xúc của một tên tội phạm khi được đại xá, anh ta vội chuồn nhanh như bay.
Thấy bóng lưng Sở Hướng Nam luống chống chạy đi, Tô Yên bật cười thành tiếng: "Lục Cận Phong, phản xạ của anh lại căng hơn nữa rồi nhỉ?"
Quả là "ghen ghen ghen mà".
Lục Cận Phong véo nhẹ mũi Tô Yên, ánh mắt đầy ắp vẻ yêu chiều: "Em ỷ là anh thích em, nên mới không sợ chứ gì."
Vậy mà lại dám đi ăn với người yêu cũ.
Tô Yên cười: "Có bản lĩnh thì anh đừng có đi theo."
Lục Cận Phong trợn mắt nhìn Tô Yên: "Quả nhiên người ta nói không có sai, dò sông dò bể dễ dò chứ nào ai lấy thước mà đo được lòng phụ nữ với tiểu nhân. Anh nghi là năm đó em bày kế tiễn anh ra đảo."
"Này này này, Lục Cận Phong, anh đừng có vu oan cho em à nha. Năm đó, người ăn hành nhiều nhất là em đây này. Anh gieo chuyện cho đã rồi phủi mông đi mất, hại người ta gánh không biết bao nhiêu là tội."
Đúng là hết chuyện để nói.
Lục Cận Phong gắp thức ăn cho Tô Yên: "Vợ, ăn chân giò bổ sung collagen đi này."
Tô Yên không khách sáo bèn cắn một miếng, sau đó hỏi: "Vậy tóm lại là chân anh có ổn không hả?"
"Chắc là sẽ sớm thôi."
Ít nhất cũng phải dưỡng mất một tháng, đến giờ thì chỉ mới được hơn nửa tháng. Mà mục đích thực sự của Lục Cận Phong lại chính là mượn cớ để có thể "ăn thịt".
Tô Yên liếc nhìn đôi chân Lục Cận Phong, rồi khẽ thì thầm: "Coi bộ về mình phải bàn bạc với Xa Thành Nghị lại mới được. Đừng có xài thuốc xịn quá, bình bình thôi được rồi."
Lục Cận Phong với đôi tai siêu thính: "..."
Đám người Tôn Oanh Oanh và Vương Ái Ái bước ra sau khi đã ăn xong, sắc mặt ai nấy cũng bí xị. Vừa nãy gần như ai cũng chém gió cho lắm, để rồi đến lúc thanh toán lại bảo chia đều.
Trong buổi họp lần lớp này, thực chất thì ai ai cũng bằng mặt chứ chẳng bằng lòng.
Bằng đôi mắt tinh tườm, Tôn Oanh Oanh đã trông thấy Tô Yên đang ngồi ăn tại khu hoa viên của nhà hàng, cô ta nói: "Tô Yên đang ngồi ăn ở kia kìa, người đàn ông bên cạnh chắc là chồng cô ấy."
Nghe Tôn Oanh Oanh nói vậy, tất cả đều đồng loạt nhìn sang. Và đúng thật, đó là Tô Yên.
Trước đó Tô Yên nói có việc, quả thật không phải nói dối.
Người ta bận đi ăn với chồng đây mà.
Có điều, họ chỉ thấy bóng lưng Lục Cận Phong chứ không thấy chính diện. Tuy vậy, nhưng chỉ vỏn vẹn một bóng lưng cũng đủ để thấy đây là người đàn ông bất phàm.
Vương Ái Ái không cam tâm, cô ta kích động mọi người: "Mọi người có muốn xem thử bộ mặt thật của chồng Tô Yên không? Nghe đồn là tổng giám đốc của tập đoàn Yên Phong, người nắm quyền cả nhà họ Lục. Tôi cũng rất tò mò muốn xem coi có phải thật hay không."
Lời của Vương Ái Ái cũng chính là tiếng lòng của mọi người. Lý Tố Nga khoe mẽ bốc phét khi nãy đã bị mọi người bóc trần, nói không chừng Tô Yên cũng là giả.
Bọn họ đều không muốn thấy Tô Yên sống tốt hơn họ.
Tôn Oanh Oanh nói: "Vương Ái Ái, đừng có kiếm chuyện, bạn học với nhau không à, làm loạn này nọ thì khó coi lắm."
"Ai làm loạn đâu chứ? Chúng ta chỉ qua chào hỏi chút thôi mà."
Nói xong, Vương Ái Ái xoay người đi qua, những người khác cũng đồng loạt theo sau.
“Tô Yên.” Vương Ái Ái tươi cười chào hỏi: “Đây là chồng của cậu hả, giới thiệu cho tụi mình biết với.”
Tô Yên vừa thấy nhóm Vương Ái Ái, tâm trạng đã xuống sắc.
Lúc này Lục Cận Phong mới quay đầu lại, khi nhóm Vương Ái Ái nhìn thấy khuôn mặt Lục Cận Phong, tất cả đều há hốc mồm.
Đây quả thực là Lục Cận Phong.
Họ đã từng thấy trên TV.
Trời ạ, Tô Yên thực sự đã kết hôn với người đàn ông giàu có bậc nhất.
Mọi người ai ai cũng ghen tị.
Hương khói tổ tiên chắc phải bốc tận mây xanh mới tích được may mắn lớn như vậy.
Lục Cận Phong khẽ liếc nhìn đám người này rồi nhẹ giọng hỏi Tô Yên: "Vợ, bạn của em à?"
Một tiếng "vợ" quá đỗi nhẹ nhàng lại như đòn đánh chí mạng thẳng vào linh hồn.