Lục Cận Phong giải thích: “Bà xã à, không phải như em nghĩ đâu.”
Hạ Phi khoanh tay trước ngực: “Mẹ, mẹ xem mẹ xem, chẳng thiết thực tí nào, một cái xẻng nhựa thì sao có thể đánh người ta đau được? Mẹ cầm cái nào dọa ai chứ?”
Lục Cận Phong khoát tay: “Bà xã à, anh anh.”
Còn chưa nói xong thì Hạ Phi đã nháy mắt với Hạ Vũ Mặc, Hạ Vũ Mặc lập tức lấy một cái roi đến.
Lục Cận Phong: “...”
Tô Yên: “...”
Hạ Vũ Mặc đưa qua: “Mẹ, này, có bản lĩnh thì dùng cái này”
“Này này này!” Lục Cận Phong sợ hãi: “Hai đứa nhóc thối tha này, hợp tác chống lại cho đúng không?”
Hạ Phi nói: “Cha, cha đừng sợ, mẹ không dám đâu.”
Lục Cận Phong khóc không ra nước mắt: "Cô ấy sao mà không dám chứ.”
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc lùi về sau mấy bước: “Mẹ, mẹ đánh thử xem, đánh thử xem có dám không.”
“Đi, về phòng nói chuyện rõ ràng trên đảo có những cô gái xinh đẹp nào, mấy người còn nói chuyện gì.” Tô Yên nắm lấy quần áo của Lục Cận Phong đi ra ngoài.
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc nhìn nhau lộ ra ánh mắt gian xảo.
Trong phòng ngủ.
Lục Cận Phong cúi đầu đứng im, Tô Yên cầm roi ngồi xuống: “Quỳ trên ván giặt đồ hay là vỏ sầu riêng, chọn đi dù sao thì trong cái nhà này đóng cửa lại cũng không làm mất mặt anh.”
“Bà xã, nguôi giận đi, đều là do hai đứa nhóc thối tha kia hãm hại anh.” Lục Cận Phong ngồi xuống bên cạnh Tô Yên bắt đầu phát huy mỹ nhân... không đúng, là mỹ nam kể.
“Yên Yên, hay là chúng ta sinh thêm một đứa con gái, con trai sau này sẽ đi khắp tứ phương, cuộc sống khi về già của chúng ta sẽ rất ảm đạm”
“Đừng có đảnh lảng sang chủ đề khác, nói, trên đảo có bao nhiêu phụ nữ? Bao nhiêu tuổi?”
Lục Cận Phong thành thật khai báo: “Trên đảo có tổng cộng hai ba nghìn hai trăm người, có năm trăm hai mươi người là phụ nữ, nhỏ nhất là ba tuổi, lớn nhất là bốn mươi tuổi.”
“Bé gái mới ba tuổi mà các anh đã đưa lên đảo rồi à?”
“Đứa trẻ đó là trẻ mồ côi, đứa trẻ ba tuổi là độ tuổi mà học hỏi mọi thứ tốt và nhanh nhất.” Lục Cận Phong nói rồi tỉnh bơ lấy đi cái roi trong tay Tô Yên rồi nhân cơ hội ôm cô thì thào: “Yên Yên, chúng ta lâu rồi chưa làm chuyện chính sự rồi.”
2
.
“Anh nghiêm túc cho em, em đang hỏi tội anh đấy, Lục Cận Phong, anh lại làm bậy...ừm...”
Cách tốt nhất để khiến phụ nữ im lặng đó là hôn cô ấy.
Lục Cận Phong nắm rất rõ điểm này.
Rèm cửa và đèn trong phòng đều là tự động, rèm cửa tự động đóng lại, ánh đèn màu trắng cũng tự động điều chỉnh thành màu cam nhàn nhạt, tạo nên một bầu không khí rất ái muội.
Cậu Lục đã lâu không ăn thịt nên làm một bữa thịnh soạn.
Có thể tiết kiệm bữa tối.
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc cô đơn ngồi trong phòng ăn, nhìn đồ ăn ngon đầy ắp trên bàn.
Hạ Vũ Mặc nói: “Anh, có phải chúng ta sắp có em gái rồi không?”
“Theo hai phương án đầu tiên thì xác suất có em trai cao hơn em gái một chút.” Hạ Phi vừa nói vừa nho nhã vươn tay dùng bữa tối.
Hạ Phi luôn rất chú trọng tới cách ứng xử trên bàn ăn.
Hạ Vũ Mặc cắn cái thìa: “Em không muốn có em trai, em muốn có em gái”
Trong phòng ngủ.
Bầu không khi vẫn còn ái muội.
Hai má Tô Yên ửng đỏ, cô trừng mắt nhìn Lục Cận Phong: “Anh ngồi dậy, em có chuyện muốn bàn bạc với anh.”
Lục Cận Phong đã ăn uống no say nên tâm trạng rất tốt: “Bà xã có gì giao phó?”