Lâu Doanh đúng thật là trêu ghẹo từng người một một phen, thậm chí cô còn vỗ ghế sofa, mời gọi bảo: “Mấy bé yêu, đừng đứng đó chứ, ngồi hết cả đi.”
Một tiếng “mấy bé yêu” khiến Tô Yên ở đầu bên kia tai nghe sởn da gà.
Ngay cả Tân Nhã Hân đang đứng trước camera cũng bị bất ngờ trước cảnh tượng này, đây hoàn toàn không giống tác phong của Tổ Yên, nhưng trong camera, lại quả đúng thật là gương mặt của Tô Yên.
Tần Nhã Hân bị làm cho ngơ ngác.
Lâu Doanh trái ôm phải ấp, hưởng thụ sự phục vụ của đám đàn ông, người thì bóp chân, người thì đấm vai, đấm chân, thư thái vô cùng.
Tân Nhã Hân thật sự không kìm nổi nữa, đang muốn nói gì đó về hướng camera, thì ánh mắt của Lâu Doanh bỗng trở nên sắc bén, nhìn vào camera.
Khoảnh khắc Lâu Doanh ngẩng đầu lên, Tần Nhã Hân thấy đôi mắt lạnh lẽo sắc bén ấy liền kinh sợ đến đơ người, nhất thời đứng yên không phản ứng gì.
Lâu Doanh nhìn camera, mở lời trước, cô học theo giọng điệu của Tổ Yên, bảo: “Mấy người giống đám chuột không dám phơi mình dưới ánh sáng, núp sau camera thật sự khiến bà đây xem thường, bất luận cô có chiêu trò gì, cứ việc bày ra hết đi, con trai tôi chỉ cần mất một cọng tóc, thì tôi chắc chắn sẽ bóp nát cổ cô, không tin, thì cô có thể thử.”
Lâu Doanh lăn lộn bao nhiêu năm, kinh nghiệm chốn giang hồ phong phú vô cùng, vừa vào quán bar cô đã nắm rõ tình hình xung quanh rồi, và đương nhiên cũng đã phát hiện camera ngay trên đỉnh đầu kia.
Tân Nhã Hân bị chọc tức: “Tô Yên, hôm nay cô đã đến rồi thì đừng hòng trở về toàn vẹn,
muốn đưa con trai cô về, vậy thì uống hết rượu trên quầy bar, hưởng thụ những tuyệt sắc mà tôi chuẩn bị cho cô đi.”
Giọng Tân Nhã Hân vô cùng khàn đặc, dây thanh hoàn toàn khác lạ, Lâu Doanh và Tô Yên đều không nghe ra đó là giọng Tân Nhã Hân, chỉ là đoán được tám chín phần rằng người đó là Tân Nhã Hân.
Nhưng bất luận là ai, đối phương chính là người đã bắt cóc bé Tư.
Lâu Doanh nhìn rượu trên quầy bar, khỏi phải nói, trong rượu này chắc chắn có vấn đề.
Tô Yên cũng nghe được từ tai nghe, cô muốn lên tiếng ngăn cản Lâu Doanh, nhưng lại sợ bị bại lộ.
Lời vừa nãy Lâu Doanh nói chính là đang ra ám hiệu cho cô biết, trong quán bar có camera, vậy mỗi hành động của Lâu Doanh đều sẽ bị giám sát, nếu có phát ra tiếng, thì sẽ bị phát hiện.
Lâu Doanh đứng lên, đi đến trước quầy bar, nhấc ly rượu sớm đã chuẩn bị sẵn lên.
Lâu Doanh dùng giọng điệu của Tổ Yên đàm phán với đối phương: “Muốn tôi uống thì cũng được thôi, nhưng tôi phải gặp con trai tôi cái đã.”
“Tô Yên, cô không có tư cách trả giá với tôi.” Tần Nhã Hân hung hăng bảo: “Nhưng tôi có thể để cô nghe tiếng khóc của con trai mình.”
Vừa nói, tiếng khóc của trẻ con truyền từ camera ra.
Tô Yên cũng nghe thấy, giọng đứa nhỏ khàn cả rồi, hiển nhiên là đã khóc đến khàn giọng.
Lòng Tô Yên nhói đau, Lâu Doanh bình tĩnh nhìn tai nghe trong áo, quay lưng về camera, nhỏ giọng nói với Tô Yên: “Vhị, em uống trước, người chắc chắn đang ở gần đây, chị tìm kĩ đi.”
Lâu Doanh và Tô Yên đều biết rõ rằng trong rượu có thể có gì, nhưng nếu muốn kéo chân đổi phương, thì chỉ có thể uống thôi.
Giọng Tô Yên truyền từ tai nghe ra: “Em nắm chắc được mấy phần?”
“Chắc là có thể gắng gượng một hồi.”
Lâu Doanh vừa nói, liền xoay người, nhìn về camera, nóc hết ngay.
Tần Nhã Hân thấy cô đã uống, khóe miệng để lộ nụ cười đắc ý: “Tô Yên, chỉ cần có chịu được một tiếng đồng hồ, thì tôi sẽ trả con cho cô.”
“Nói lời giữ lời, nếu có dám lừa tôi, tôi chắc chắn sẽ đích thân bắt cô lại, đưa vào trong.”
Bên camera không nói gì nữa, Lâu Doanh uống xong rượu, lúc này đã có phản ứng rồi, cô gọi đám đàn ông kia, bảo: “Mấy bé yêu, đi, vào trong phòng, tìm nơi rộng rãi, chúng ta chơi cho đã nào.”
Đám đàn ông đi theo Lâu Doanh vào phòng, rất nhanh, trong phòng liền phát ra những âm thanh kịch liệt.
Tần Nhã Hân thông qua camera nghe động tĩnh bên trong đó, trong mắt cô tràn ngập sự vui vẻ, cô cảm thấy sướng vô cùng, cô chưa từng thấy đã như thế.
Thứ trong rượu nặng cỡ nào, Tần Nhã Hân rất rõ, tám người đàn ông, cô dùng số tiền lớn dặn dò kĩ rồi, nhất định phải hầu hạ tốt.