Hình bóng phản chiếu trên cửa sổ xe chính là Tần Nhã Hân.
Lục Cận Phong rất quen thuộc với bóng dáng của Tần Nhã Hân, cho dù từ cửa sổ xe không nhìn thấy rõ khuôn mặt, nhưng anh vẫn có thể nhận ra.
Lục Cận Phong đột nhiên quay đầu lại, đối diện bên kia đường, một người phụ nữ mặc áo khoác dài màu đỏ cầm ô bước nhanh vào trong đám đông.
Hình bóng lưng đó lại giống Hứa Nguyên. truyện ngôn tình
Hứa Nguyên... Tần Nhã Hân...
Trong đầu Lục Cận Phong như có điều gì đó muốn nổ tung.
“Chồng, anh đang nhìn cái gì vậy?” Tô Yên tò mò hỏi.
“Không có chuyện gì, anh đưa em đến nhà họ Tô trước.”
Lục Cận Phong nhanh chóng thu hồi lại cảm xúc, như không có chuyện gì xảy ra ngồi vào lái chính, rồi khởi động xe.
Tô Yên nghi ngờ nhìn về hướng Lục Cận Phong vừa nhìn một cái, nhưng không thấy gì.
Biệt thự của nhà họ Tô.
Tô Duy bị trói vào ghế, Tần Chấn Lâm và Tô Đình Nghiêm di chuyển ghế, ngồi đối diện với Tô Duy, bọn họ mở to mắt nhìn chằm chằm vào Tô Duy.
Sắc mặt Tô Duy không được tốt lắm, khi cậu ta vừa tỉnh lại đã phát hiện mình bị trói, cũng không ai cởi trói cho cậu ta.
Thượng Quan Ân đang điều chế thuốc ở bên cạnh, chuẩn bị tiêm cho Tô Duy.
Tô Duy giãy dụa vài cái, tính khí cũng nổi lên: “Mấy người, mấy người rốt cuộc là muốn làm gì, trói tôi lại để làm gì? Tại sao, mấy người đều đứng về phía Lục Cận Phong? Định giúp Lục Cận Phong đối phó với tôi, có phải không?”
Tần Chấn Lâm lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Nhóc con, tuy rằng cậu chưa lớn lắm, nhưng lại khá có bản lĩnh đó. Nếu có bản lĩnh thì để cho một người khác trong cơ thể của cậu ra ngoài đi.”
“Cái gì mà một người khác nữa, tôi không hiểu.” Tô Duy ngẩn ra: “Dì Uyển ở đâu, tôi muốn gặp dì Uyển.”
“Bà ấy bị một ít chúng ta chặn ở ngoài cửa rồi. Bà ấy là mềm lòng, nhưng chúng ta sẽ không mềm lòng.” Tần Chấn Lâm: “Tối hôm qua cậu muốn giết Lệ Uyển, ông đây nói cho cậu biết, tôi sẽ không cho cậu có cơ hội tới gần vợ của tôi đâu.”
“Làm sao tôi có thể giết dì Uyển được chứ?” Tô Duy tức giận vùng vẫy, nhưng sợi dây trên người ngược lại còn siết chặt hơn.
Tô Đình Nghiêm cũng nói: “Tiểu Duy à, tối hôm qua con thật muốn giết chết dì Uyển của con, thật sự quá đáng sợ, con nói con xem, đang yên đang lành làm sao lại trở nên như thế này.”
Tô Đình Nghiêm cũng rất sợ hãi Tô Duy, không dám nhìn thẳng.
“Dì Uyển thế nào rồi? Dì ấy có sao không?” Vẻ mặt của Tô Duy như hoàn toàn không hề hay biết chuyện gì, tự lẩm bẩm: “Dì Uyển đối xử với tôi tốt như vậy, sao tôi có thể làm hại dì ấy được cơ chứ?”
Thượng Quan Ân đã điều chế xong thuốc, tiêm vào ống tiêm, đi về phía Tô Duy: “Cậu đừng nhúc nhích, tôi sẽ tiêm cho cậu một mũi trước.”
“Tôi không bệnh, tiêm cho tôi cái gì?” Tô Duy rất kháng cự, quát lên: “Cầm đi đi, tôi bảo ông cầm đi đi, mấy người đều muốn hại tôi.”
“Khoan đã.” Thượng Quan Ân nháy mắt ra hiệu với với Tần Chấn Lâm và Tô Đình Nghiêm.
Cả hai ngay lập tức bước tới để giữ Tô Duy lại, Thượng Quan Ân đã cưỡng ép tiêm thuốc vào cơ thể Tô Duy.
Lúc đầu, Tô Duy còn vùng vẫy, nhưng từ từ cả người không còn nhúc nhích nữa.
Tần Chấn Lâm hỏi: “Cái này có hiệu quả không?”
Thượng Quan Ân lắc đầu: “Cậu ta bị bệnh tâm thần. Thuốc của tôi chỉ có thể chữa khỏi các triệu chứng nhưng không chữa được tận gốc.”
Tần Chấn Lâm than phiền: “Không có tác dụng, vậy anh còn cho cậu ta dùng thuốc làm gì?”
Thượng Quan Ân trừng mắt nhìn Tần Chấn Lâm: “Vậy thì anh định cứ trói người ta mãi như thế này sao? Bây giờ trong cơ thể cậu ta có hai nhân cách. Nếu hai anh cứ cố ép nhu vậy, đoán chừng sẽ ép ra được mấy nhân cách luôn đấy, đến lúc đó sẽ thực sự ép người ta đến phát điên.”
Thấy hai người tranh cãi, Tô Đình Nghiêm vội vàng tiến đến hòa giải: “Hôm nay không phải anh Xa đã đến xem bệnh cho Tiểu Duy rồi sao, anh ta nói rằng bệnh tình giống như Tiểu Duy, cần phải chú ý đến sức khỏe tinh thần, hay là mấy người chúng ta đi khuyên bảo Tiểu Duy?” Tô Duy đờ đẫn, dáng vẻ gật gà buồn ngủ.
“Tôi thấy cứ dứt khoát đưa nó đến bệnh viện tâm thần cho rồi.” Lời nói của Tần Chấn Lâm rất đơn giản và thô lỗ.
“Đồng chí Tần, chuyện này cha tốt nhất là đừng lên tiếng nữa.”
Tô Yên đẩy cửa đi vào, tiếp theo là Lục Cận Phong, hai người nhìn trạng thái của Tô Duy, Lục Cận Phong hỏi: “Cậu ta sao vậy?”
Thượng Quan Ân nói: “Tôi vừa mới tiêm thuốc an thần, để cho cậu ta bình tĩnh lại.”
Trạng thái này của Tô Duy cũng không hỏi được gì nên đành phải đợi nữa.
Tô Yên nói: “Trước tiên cởi trói cho cậu ta, đặt cậu ta lên trên giường nghỉ ngơi đã.”
Khi Tô Yên nói, Tần Chấn Lâm nhanh chóng giải quyết ổn thỏa, lập tức cởi trói cho Tô Duy.
Hai mắt Tô Duy thẫn thờ nhìn lên trần nhà, dáng vẻ này khiến Tô Yên cảm thấy cảm xúc lẫn lộn.
“Lục Cận Phong, đêm nay em sẽ ở đây, anh về trước đi.” Tô Yên nói: “Mọi người đều ở đây mà, anh đừng lo, em sẽ không sao, Bé ba, bé tư đều ở nhà, em không yên tâm.”
Lục Cận Phong cũng còn việc khác phải làm, nên dặn dò cô: “Có việc gì thì gọi điện thoại cho anh. Em cũng không được phép một mình đến gần Tô Duy. Nhất định phải có cha vợ đi cùng.”
Tiếng “cha vợ” này làm cho hai mắt Tần Chấn Lâm đỏ lên, ông ta vô cùng cảm động, nắm tay Lục Cận Phong, cảm động nói: “Con rể, trước đây cha đã nói con như vậy, làm con mất mặt, nhưng con cũng không hề để bụng mà còn gọi cha một tiếng cha vợ. Trong lòng cha rất vui mừng, đừng lo lắng, có cha ở đây, đừng có ai mà mơ được động vào con gái của cha.”
Trước đây sau khi Tô Yên thuyết giảng cho Tần Chấn Lâm, tâm tình của Tần Chấn Lâm cũng đã dần dần thay đổi.
Lục Cận Phong bị tình cảm đột ngột xuất hiện của Tần Chấn Lâm làm cho sửng sốt, bình tĩnh nói: “Ban nãy con gọi người cha vợ kia.”
Lục Cận Phong liếc nhìn Tô Đình Nghiêm.
Khuôn mặt già nua của Tần Chấn Lâm không có chỗ chui xuống: “...”
Rốt cuộc, sự thật là đã hiểu sai rồi.
Tô Đình Nghiêm được tôn kính mà lo sợ: “Con rể, con cứ yên tâm, cha nhất định sẽ theo dõi, không cho Tiểu Duy bệnh tình bộc phát mà làm tổn thương Tiểu Yên một lần nào nữa.”
“Ừm, làm phiền cha rồi.” Lục Cận Phong liếc nhìn Tần Chấn Lâm đang xấu hổ, khóe miệng nhếch lên: “Cha vợ, vừa rồi con chỉ đang nói đùa với cha mà thôi.”
Lúc Lục Cận Phong nói như vậy, Tần Chấn Lâm mới ý thức được mình đã bị lừa, ông ta tức giận thở hồng hộc, trợn mắt: “Hai đứa này, đứa nào cũng đen tối như thế. Định lừa cha đúng không.”
Tô Yên cười nói: “Ai bảo cha lúc trước luôn tự cho rằng mình đúng.”
Thượng Quan Ân thừa nước đục thả câu: “Phải có người trị cái tính tình của ông mới được. Cái này gọi là vỏ quýt dày sẽ có móng tay nhọn, thứ này khắc chế thứ khác.”
Mọi người cùng nhau bật cười, Lục Cận Phong sau khi gửi gắm xong liền rời khỏi nhà họ Tô.
Lục Cận Phong không về nhà cũ của nhà họ Lục, anh trực tiếp đi đến bệnh viện Hứa Nguyên đang ở.
Khi đến bệnh viện, Hạ Vũ đang lén lút theo dõi Hứa Nguyên, báo cáo với Lục Cận Phong: “Đại ca, anh nói đúng rồi. Em đã liên tục theo dõi ở bệnh viện. Hứa Nguyên thật sự đã quay về, vừa mới trở về.”
“Được rồi, tiếp tục theo dõi, tôi sẽ đi gặp Hứa Nguyên.”
Lục Cận Phong đi thang máy lên lầu bảy.
Hứa Nguyên nằm ở giường số 36, là một phòng hai người, bên trong chỉ có Hứa Nguyên và một người phụ nữ đang mang thai.
Lục Cận Phong cố ý trả lời điện thoại, đi ngang qua cửa phòng bệnh của Hứa Nguyên, sau đó đến nơi cách phòng bệnh Từ Nhạc không xa mới dừng lại tiếp tục trả lời điện thoại.
Âm thanh không quá lớn cũng không quá nhỏ, đủ để Hứa Nguyên trong phòng bệnh nghe thấy.
Tính thời gian cũng gần đủ, Lục Cận Phong cũng nghe thấy tiếng bước chân phía sau, anh cúp máy, chuẩn bị tiếp tục bước đi thì sau lưng truyền đến giọng nói của Hứa Nguyên.
“Anh Lục, thật là trùng hợp, đã muộn như vậy rồi, sao anh lại ở đây?”
Lục Cận Phong quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Hứa Nguyên, vẻ mặt không nhớ đối phương là ai.
Thấy vậy, Hứa Nguyên tự giới thiệu: “Anh Lục, tôi là Hứa Nguyên. Trước đây chúng ta đã gặp nhau rồi, lúc anh đến đón Tô Yên tan sở đấy.”
“Ồ, tôi có ấn tượng.” Lục Cận Phong lạnh lùng nói: “Xin lỗi, ngoại trừ vợ tôi, tôi thường không để ý nhiều đến những người phụ nữ khác.”
Câu nói này đã đủ tổn thương chưa?