Mục lục
Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy giọng nói, Tô Yên và Lệ Uyển cùng nhìn ra phía ngoài cửa theo phản xạ.

Tô Duy đi vào, vẻ mặt trông khá tự nhiên: “Chị, mẹ... nên gọi là dì mới phải, dì, con vừa đi ngang qua chứ không có ý nghe trộm.”

“Gọi dì hay gọi mẹ đều được, tùy con.” Lệ Uyển nhìn Tô Duy với ánh mắt yêu thương, đây là đứa con của bạn cũ, sức khỏe lại không tốt nên Lệ Uyển càng thêm yêu thương Tô Duy, từ tận đáy lòng bà ấy đối xử với cậu ta như con mình.

Tô Đình Nghiêm cũng đi vào theo, Tô Yên nói: “Đồng chí Tô, ông đi gọi anh Xa một tiếng bảo anh ấy khám bệnh cho Tiểu Duy.”

Tô Yên cũng có ý muốn bảo Tô Đình Nghiêm rời đi.

“Được, vậy cha đi đây.” Tô Đình Nghiêm rất nghe lời Tô Yên.

Sau khi Tô Đình Nghiêm rời đi, Tô Yên mới nhìn Tô Duy rồi nói: “Mấy lời lúc nãy em cũng đã nghe thấy rồi đúng không?”

“Ừm!” Tô Duy đáp một tiếng: “Ông ấy làm nhiều điều ác, đúng người đúng tội, từ khi sinh ra đến tận bây giờ ông ấy chưa từng làm gi cho em cũng không làm tròn bổn phận của một người cha, hổ dữ không ăn thịt con nhưng ông ấy lại hãm hại em vào tù, xử bắn vẫn còn nhẹ nhàng với ông ấy.”

Giọng nói của Tô Duy đầy phẫn uất.

“Tiểu Duy, dù sao thì ông ấy vẫn là cha con.” Lệ Uyển thở dài nói: “Ngày mai con có muốn đi tiễn ông ấy một đoạn không?”

“Con không đi.” Tô Duy dứt khoát từ chối: “Dì, chị, hai người không cần lo cho con, con không phải là người không phân biệt đúng sai, trước đây không có ông ấy con vẫn sống tốt, sau này cũng vậy coi như không có người này đi.”

Lời của Tô Duy vô tình và tàn nhẫn nhưng không có gì sai trái, Lệ Quốc Minh đã làm nhiều việc sai trái như vậy hai cha con cũng chưa từng sống với nhau nên tình cảm lạnh nhạt cũng là chuyện thường tình.

Lúc đang nói chuyện thì Xa Thành Nghị đến.

Ba người không nhắc đến chuyện này nữa.

Tô Yên nói: “Anh Xa, anh khám cho Tiểu Duy xem sao dạo này nó hay tức ngực và đau thắt ở tim.”

“Được.” Xa Thành Nghị ngồi xuống: “Giơ tay ra đây.”

Anh ta đang muốn bắt mạch.

Tô Duy giơ tay ra, mọi người đều không nói gì, im lặng chờ đợi Xa Thành Nghị chẩn đoán cho Tô Duy.

Có lúc Xa Thành Nghị cau mày có lúc lại mím chặt môi, Tô Yên rất căng thẳng: “Thế nào?”

“Bảo nghiêm trọng thì cũng không nghiêm trọng nhưng nếu nói không nghiêm trọng thì cũng nghiêm trọng, sau khi làm phẫu thuật chắc chắn sức khỏe không còn được như trước nữa công thêm việc hồi phục trước đây cũng không tốt nên mới tái phát.” Xa Thành Nghị rụt tay lại nói: “Không được vận động mạnh vì tim của em không chịu nổi chứ đừng nói là luyện tập vận động trong một thời gian dài.”

Từ việc bắt mạch cho thấy Tô Duy vận động quá sức nên mới khiến tim không chịu đựng nổi dẫn đến di chứng tái phát.

Tô Yên nghi ngờ nói: “Vận động mạnh? Tiểu Duy, có phải em lén đi đua xe không?”

“Chị, em chỉ thỉnh thoảng mới chơi thôi, lần sau sẽ không như vậy nữa.” Tô Duy mỉm cười với Tô Yên để lấy lòng.
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK