Vạn Nhất nhìn chằm chằm vào chén trà: “Tại sao tôi lại cho rằng cô đang có âm mưu đen tối vậy nhỉ?”
“Đó nhất định là ảo giác của anh mà thôi.” Lâu Doanh liếc nhìn thì thấy ông chủ đã quay lại rồi, cô móc ngón tay về phía ông chủ: “Ông chủ, làm phiền ông qua đây một chút.”
“Người đẹp, có cần gì không?” Ngô Đức nhìn thấy lại xuất hiện thêm hai người đàn ông nữa, trong lòng đột nhiên cảm thấy đêm nay hết hi vọng rồi.
Lâu Doanh liếc nhìn Vạn Nhất: “Ông chủ, anh ta nói là trà của anh ta có vấn đề.”
“Chuyện này làm sao có thể.” Ngô Đức nhanh chóng giải thích: “Đây là trà mới pha, anh chàng đẹp trai này, cửa hàng của tôi chỉ là làm ăn nhỏ thôi, không chịu được sự đùa giỡn như vậy đâu đấy.”
Bị một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi gọi anh chàng đẹp trai, Vạn Nhất cứ luôn cảm thấy có chút kỳ cục, nhưng trên miệng lại nở nụ cười ấm áp: “Ông chủ đây đã gọi tôi một tiếng anh chàng đẹp trai, chứng tỏ là có mắt nhìn. Chén trà này tôi sẽ uống.”
Trong nội tâm Lâu Doanh thầm mắng thật ra là tự luyến, nhưng ngoài mặt cô vẫn tiếp tục cười, vẻ mặt gần như đông cứng lại: “Mau uống đi.”
Vừa nghe là Vạn Nhất sẽ uống, không phải Lâu Doanh, mà Ngô Đức đã nôn nóng lên rồi, nhanh chóng nói: “Trà này nguội rồi, tôi vẫn nên đi pha một bình khác.”
Nếu như để bị phát hiện trà có vấn đề, nhất định sẽ gặp rắc rối, đến lúc đó thật sự không ăn được thịt mà ngược lại còn rước họa vào thân.
Ngô Đức vươn tay định lấy ấm trà, Lâu Doanh đi trước một bước, dùng tay vỗ nhẹ vào ấm trà, ngoài mặt cười nhưng trong lòng không cười nói: “Tôi cảm thấy nhiệt độ vừa phải rồi, không cần thay đâu.”
Lâu Doanh bí mật đưa mắt cảnh cáo Ngô Đức.
Ngô Đức càng thêm hoảng sợ, lẽ nào chuyện ông ta bỏ thuốc đã bị phát hiện rồi sao?
Vạn Nhất như cười như không nghịch chiếc tách trà, trong đáy mắt hiện lên sự bất lực và dung túng, biết rõ rằng đó là một cái bẫy, nhưng anh ta vẫn cam tâm tình nguyện nhảy xuống.
Ánh sáng trong đáy mắt thoáng qua, Lâu Doanh đang đắm chìm trong suy nghĩ muốn nhìn thấy Vạn Nhất gặp xui xẻo vẫn chưa nhận ra, nhưng Bạch Phi Minh ở bên cạnh không nói gì đúng lúc tóm được nó.
Tuy rằng Bạch Phi Minh chưa từng hẹn hò yêu đương, nhưng tốt xấu gì cô ta có kiến thức lý thuyết vững chắc, trong lòng cô ta khá ngạc nhiên sau khi phát hiện ra ánh mắt của Vạn Nhất xuất hiện ánh sáng đó, cô ta vô thức nhìn Lâu Doanh, chẳng lẽ hai người này thật sự có triển vọng rồi sao?
Nhưng dù có triển vọng thì với EQ của hai người này cũng thật là quá sức.
Vạn Nhất nhân cơ hội này để thương lượng điều kiện: “Cô Lâu, nói thì như giữ lời, tôi uống chén trà này, cô không thể tới làm phiền tôi nữa đấy.”
“Lời nói của Lâu Doanh của tôi đã nói ra tứ mã nan truy. Nếu anh không tin có thể đi nghe ngóng thử. Tôi dám lấy nhân phẩm của mình ra để bảo đảm.”
Bạch Phi Minh vô thức liếc nhìn Lâu Doanh một cái, trong lòng nghĩ: “Nhân phẩm à, hình như cậu không có đâu, đúng chứ? Cậu có chắc là mình không hề lừa người ta không đấy?”
Ngay cả Hạ Huy bên cạnh cũng lộ ra vẻ không tin.
Dựa trên sự hiểu biết của Vạn Nhất về Lâu Doanh, nhân phẩm của Lâu Doanh ở trong lòng của Vạn Nhất lại càng không đáng giá.
Khóe miệng Vạn Nhất giật giật, đột nhiên không biết nên nói gì.
“Lề mà lề mề, anh có phải là đàn ông không đấy.” Lâu Doanh nóng nảy, làm sao có thể chịu được cái tính lề mề này của Vạn Nhất, cô ấy trực tiếp nắm lấy tay Vạn Nhất, đổ trà vào miệng anh ta.
Vạn Nhất hoàn toàn dựa vào bản năng mở miệng ra, uống một hơi cạn sạch chén trà.
Khi Lâu Doanh nhìn thấy Vạn Nhất đã uống xong rồi, trong lòng cô ấy vui mừng khôn xiết, vỗ tay: “Chuyện em bỏ thuốc tôi rồi đưa tôi vào trại giam, xem như là hòa nhau rồi.”
Làm một hồi, chỉ mới giải quyết được có mỗi chuyện này.
Vạn Nhất thở dài lắc đầu: “Vẫn đã trúng chiêu của cô. Mấy ngày nay không gặp cô Lâu đã thông minh hơn rồi, biết chơi chữ rồi nhỉ.”
Vạn Nhất ngồi ngay ngắn và nghiêm túc, Lâu Doanh cũng phớt lờ sự mỉa mai trong lời nói của Vạn Nhất, chỉ nhìn chằm chằm vào Vạn Nhất xem ban giờ anh ta mới có phản ứng.
“Anh có cảm thấy lồng ngực của mình như bốc lửa lên không? Hay là anh cảm thấy rất nóng?”
“Không có.” Vạn Nhất quấn lấy quần áo: “Tôi cảm thấy khá lạnh.”
Lâu Doanh khó hiểu, không đúng, chẳng lẽ vẫn chưa đến lúc sao? Không có tác dụng nhanh như vậy à?
“Hai người đẹp, món ăn mà hai cô gọi đều đã đóng gói rồi, tổng cộng là hai trăm mười sáu tệ.” Ngô Đức kinh hãi, nghĩ muốn mau chóng đuổi những người này đi để tránh sự việc bị bại lộ.
“Phi Minh, cô đem nó đến cho chị mình trước đi, mình sẽ cùng với anh Vạn đến quán bar ngồi một chút.”
Nếu không thấy Vạn Nhất gặp xui xẻo, Lâu Doanh tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc.
Trong quán bar có rất nhiều mỹ nhân, say rượu nhảy múa điên cuồng. Nếu Vạn Nhất bị mất mặt ở một nơi như vậy, nghĩ đến đây thôi cô đã cảm thấy rất hả dạ rồi.”
Nghĩ như vậy, khóe miệng Lâu Doanh không khỏi nhếch lên, lộ ra nụ cười xấu xa của tiểu hồ ly khi được hoàn thành chuyện xấu.
Vạn Nhất: “…”
Rốt cuộc là hận thù lớn như thế nào mà cô lại muốn chấn chỉnh anh ta như vậy?
Quả nhiên chỉ có phụ nữ với kẻ tiểu nhân là khó dạy nhất.
Bạch Phi Minh biết tính cách của Lâu Doanh, nên nói: “Vậy thì cậu nhớ cẩn thận một chút, mình trở về đây.”
Lâu Doanh xua tay: “Đi đi, đi đi, cậu lo lắng mình cái gì chứ, ai có thể đánh lại mình?”
Bạch Phi Minh thanh toán tiền rồi thật sự rời đi.
Hạ Huy nhắc nhở Vạn Nhất: “Anh Vạn, đại ca Lục đã bảo chúng ta tìm cố vấn tài chính đã xúi giục Tần Chấn Lâm.”
“Tôi cùng với Phi Minh đã tìm suốt mấy ngày rồi cũng vẫn không tìm thấy. Nửa đêm rồi hai người còn tìm cái gì chứ? Ngày mai hãy tiếp tục.” Lâu Doanh nói: “Anh cũng mau trở về tắm rửa rồi đi ngủ đi, tôi đi uống rượu với anh Vạn của anh là được rồi.”
Hạ Huy nhìn Vạn Nhất và hỏi ý kiến của anh ta.
Vạn Nhất xua tay: “Cậu trở về trước đi.”
“Vâng, anh Vạn.”
Hạ Huy cũng rời đi, Lâu Doanh nhiệt tình kéo Vạn Nhất: “Đi thôi, chúng ta đi quán bar ngắm mỹ nữ nào.”
Cuộc nói chuyện vừa rồi của ba người tình cờ lọt vào tai Ngô Đức ở bên cạnh.
Ánh mắt của Ngô Đức lập tức trở nên rất kỳ quái.
Quán bar Vong Tình.
Lâu Doanh rất chủ động và nhiệt tình gọi không ít rượu cho Vạn Nhất, thật ra nói thẳng ra là cô ấy “có ý xấu”.
Hai người ngồi trên sô pha trong phòng riêng, Lâu Doanh cắn hạt dưa, rất nghiêm túc nói: “Anh xem cô gái đó thế nào? Ngực tấn công, mông phòng thủ đấy.”
“Cô kia cũng không tệ, mông lớn.”
“Còn cô kia, trông thật thuần khiết, anh có thích nó không?”
Vạn Nhất ra vẻ nhã nhặn: “Cũng bình thường thôi.”
Lâu Doanh đảo mắt nhìn thời gian, đã lâu như vậy rồi, chắc là cũng đã nên có hiệu quả rồi đúng không?
Tại sao vẫn chưa có động tĩnh gì cả?
Lâu Doanh lại “quan tâm” hỏi: “Anh thực sự không cảm thấy có chỗ nào khó chịu à?”
“Không có! Khá ổn, chỉ là có chút ồn ào.” Ngoài mặt Vạn Nhất nghiêm túc, nhưng thực ra lòng bàn tay của anh ta đã đổ đầy mồ hôi rồi, mắc dù trước đó anh ta đã lén uống thuốc giải mà Xa Thành Nghị đưa cho, anh ta vẫn có một chút cảm giác.
May mắn thay, là nó vẫn còn nằm trong phạm vị có thể khống chế được.
Lâu Doanh liếc nhìn Vạn Nhất từ đầu đến chân một lượt, thực sự không có phản ứng.
“Anh thực sự không được.”
Giọng điệu đó vô cùng khinh thường và ghét bỏ, cộng với sự thương cảm tột độ. Vạn Nhất: “…”
Cắn chặt răng, thôi bỏ đi, nhịn đi.
Vạn Nhất giả bộ không biết: “Cô Lâu có ý gì?”
“Không có gì, đi thôi, về nhà tắm rửa đi ngủ, đã làm lỡ thời gian ngủ dưỡng nhan sắc của bà đây rồi.”
Không nhìn thấy được cảnh Vạn Nhất bị mất mặt, Lâu Doanh đột nhiên cảm thấy buồn chán và mất hứng.
Vạn Nhất giả vờ nhỏ bé và hỏi: “Cô Lâu, vậy ân oán giữa chúng ta thì sao? Trước đây tôi thật sự không có cố ý...”
“Quên đi, quên đi.” Vốn dĩ Lâu Doanh muốn nói rằng cô ấy sẽ không so đo đến một người đàn ông không được, nhưng lại cảm thấy lời nói đó sẽ làm tổn thương đến lòng tự trọng của người ta, vì vậy cô ấy mới nuốt ngược trở lại.
Nghe vậy, trong đáy mắt của Vạn Nhất lại lướt qua một nụ cười thành công, anh ta chụm tay lại nói: “Cảm ơn cô Lâu, vậy tôi về trước đây.”
“Đi, đi thôi.” Đôi mắt Lâu Doanh tràn đầy sự cảm thông, trông khoảnh khắc cô ấy chợt có thể hiểu được Vạn Nhất, rồi nói: “Anh cũng không dễ dàng gì.”
Một người đàn ông to lớn mà phương diện đó không được, thực sự là không dễ dàng gì.
Vạn Nhất vội vàng gật đầu: “Đúng, đúng vậy, thật sự là không dễ dàng.”
Trong suốt những năm qua, anh ta liên tục bị Lâu Doanh soi mói, thật là không hề dễ dàng chút nào.
“Quay về đi.” Lâu Doanh cảm thấy áy náy, giọng điệu của cô ấy cũng đã nhẹ nhàng đi thêm vài phần.
“Vậy thì tôi đi thật đây.”
Vạn Nhất nhặt chiếc áo khoác trên ghế sô pha lên và mặc vào, “cạch” một tiếng, lại có đồ từ trong quần áo rơi ra.
Đó là một lọ thuốc, và lọ thuốc đó vừa lăn lăn đến chân Lâu Doanh.
Vạn Nhất nhìn thấy lọ thuốc, trong lòng nói không ổn rồi.
Vạn Nhất còn chưa kịp nhặt nó lên, Lâu Doanh đã cúi xuống nhặt nó, nhìn thấy tên trên lọ thuốc, cô ấy tức giận.
“Vạn Nhất chết tiệt, anh lại chơi tôi, đứng lại cho tôi.”