Vẻ mặt của Tô Duy rất không tự nhiên, Tô Yên cười cười, tay chống cằm, cảm thán nói: “Tiểu Duy của chị lớn rồi, không còn là con ốc sên đi theo sau lưng chị nữa rồi.”
“Chị, em sẽ luôn là em trai của chị.” Tô Duy khoác tay Tô Yên: “Chị, cho dù có thế nào, chị vẫn luôn là người chị thân yêu nhất của em.”
“Cái miệng này thật là ngọt.” Tô Yên cười nói: “Đừng có nói lời ngon tiếng ngọt với chị, đúng rồi, chị và anh rể em bàn bạc rồi, hai ngày nữa sẽ rời khỏi đây, Đế Đô có nhiều việc, việc ở công ty cũng rất nhiều, em đó, trở về thì tới Tập đoàn Tô Thị giúp một tay đi, đừng có cả ngày đua xe nữa.”
“Tuân lệnh” Tô Duy cười: “Chị, phong cảnh ở trên đảo thật là đẹp, thật khiến người ta thật không nỡ rời đi, phong cảnh ở Tam Á còn không bằng một phần ngàn ở đây, đúng rồi chị, khu rừng sương mù kia.”
Tô Yên cắt ngang: “Đừng tới chỗ đó, nghe anh rể em nói, đó là nơi mà những người sắp rời đảo huấn luyện cửa ải cuối cùng, ra khỏi được nơi đó thì mới có tư cách tốt nghiệp, nhưng mà mười người vào đó, chỉ có một nửa là tự mình đi ra được, sức khỏe của em yếu, không đi đến những nơi kiểu đó được đâu.”
“Ghê gớm vậy sao.” Tô Duy ngạc nhiên.
“Ừm.” Tô Yên liếc nhìn máy tính một cái nhìn thấy Hạ Phi công Kawaii trở về, thuận miệng nói: “Đúng rồi, mẹ chị đã đi nhận thi thể của Lệ Quốc Minh rồi, chôn ở nghĩa trang Bắc Giao, sau khi em về, có thời gian thì đi cùng đi.
“Chị, tự nhiên chị lại nhắc đến người đó làm gì.” Tô Duy cau mày: “Em không đi đâu.”
Nói xong, Tô Duy bắt đầu ho khan dữ dội, tay che lồng ngực, sắc mặt trắng
bêch.
“Tiểu Duy, sao vậy, có phải lại đau không?" Tô Yên bị doạ, mau chóng cho người đi gọi Xa Thành Nghị.
Tô Duy họ mãi, rồi cả người ngã xuống sofa.
Xa Thành Nghị vội vàng tới đây, lập tức kiểm tra đồng tử của cậu ta, véo nhân trung, dặn dò: “Đưa cậu ấy đến phòng thí nghiệm.”
Lập tức có người đưa Tô Duy đi.
Tô Yên còn phải trông chừng Tam Bảo và Tứ Bảo, không thể đi theo, cô gọi Xa Thành Nghị lại: “Anh Xa, Tiểu Duy có sao không?”
“Chắc là... không có vấn đề gì lớn đâu.” Xa Thành Nghị nói: “Chị dâu, chị cứ giao cậu ấy cho tôi là được.”
“Làm phiền anh rồi.”
Sau khi Tô Duy được đưa đi, Tô Yên ở trong phòng một lúc, Lục Cận Phong vẫn chưa trở về, cô đưa con cho người trên đảo trông, rồi tự mình đi ra ngoài.
Tìm đại một người trên đảo hỏi là sẽ biết ngay Lục Cận Phong đang ở đâu.
Ở bộ phận thông tin.
Một chàng trai trẻ nói: “Chị dâu, tôi đưa chị đến đó tìm đại ca.”
“Được.”
Không ai dẫn đi, Tô Yên cũng thật sự không dám đi lung tung trên đảo.
Phòng thông tin cũng không xa lắm, đi mấy phút là tới.
“Chị dâu, đại ca đang ở trong đó.”
Tô Yên nói: “Tôi tự đi vào là được rồi”
Đẩy cửa ra, phòng thông tin rất lớn, người nào cũng đều đang ngồi ở vị trí của mình làm việc, nhìn thấy Tô Yên, tất cả lần lượt gọi một cách kính trọng: “Chào chị dâu.”
“Chào chị dâu.”
Tô Yên: “...”
Cô bỗng có cảm giác mình trở thành người phụ nữ của đại ca bến Thượng Hải.
Lục Cận Phong ở trong phòng trong, Tô Yên trực tiếp đẩy cửa ra, sau đó nhìn thấy cảnh tượng như thế này.
“Đại ca, em thật sự rất thích anh, em muốn làm người phụ nữ của anh, cho dù chỉ một lần thôi cũng được, anh coi như là thương hại em mà tác thành cho em đi.”
Một cô gái có thân hình khá đẹp, kéo tay Lục Cận Phong sờ ngực mình, cảm xúc kích động: “Đại ca, từ ngày đầu tiên lên đảo, em đã yêu anh rồi.”
“Cút ra ngoài.” Lục Cận Phong mau chóng gạt cô gái ra, sắc mặt u ám: “Còn lần sau nữa thì rời khỏi Ám Dạ.”
“Đại ca.”
Vành mắt của cô gái đỏ hồng, bị Lục Cận Phong hét đến ngẩn ra.
Tô Yên đứng ở trước cửa, khẽ họ một tiếng, nhắc nhở người bên trong sự tồn tại của mình.
Lục Cận Phong quay đầu nhìn thấy Tô Yên, đột nhiên có dự cảm không tốt lành.
“Yên Yên, em nghe anh giải thích.”
“Em không nghe, em không nghe.” Tô Yên che lỗ tai lại, bày ra dáng vẻ vô cùng đau lòng, chỉ vào Lục Cận Phong: “Được lắm, Lục Cận Phong, em ở nhà trông con, nhẫn nhục chịu khó, vất vả cực khổ, anh lại ở sau lưng em quyến rũ người phụ nữ khác.”