Đi con đường dài nhất chính là thói quen của Lục Cận Phong.
Tô Yên đã có sự hiểu biết sâu sắc về điều này.
Chút khoảng tiền riêng của Tần Chấn Lâm đó chẳng phải đã bị Lục Cận Phong moi ra dễ dàng sao?
Tần Chấn Lâm vẫn muốn sống trong thế giới hai người, chỉ có Tô Yên nhìn thấu Lục Cận Phong, Lục Cận Phong chính là muốn sống trong thế giới hai người với cô.
Tô Yên không thể liên lạc được với An Hinh, vì vậy cô định ăn sáng xong sẽ đến bệnh viện xem sao.
Tô Yên tắm rửa xong thì cùng với Lục Cận Phong đi xuống lầu, vừa mới ngồi vào bàn ăn, bưng bát cháo tôm lên thì Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đã tới.
Lâu Doanh ngồi xuống: “Đến sớm không bằng đến đúng lúc, vừa kịp ăn sáng.”
“Mới sáng sớm em lái xe hơn 20 km chỉ để ăn chực buổi sáng thôi sao? Có cần phải vậy không?”
Tô Yên múc cháo tôm để đút bé ba, cô và Lục Cận Phong mỗi người đút một đứa, Lục Cận Phong phụ trách bé tư.
Hai đứa trẻ ngồi trên ghế trẻ em, không từ chối thức ăn, ăn rất ngon miệng.
Lâu Doanh cười với Lệ Uyển: “Bữa sáng của dì Lệ làm là ngon nhất, đừng nói là 20 km, cho dù có 200 km con cũng đi nữa.”
Lệ Uyển nghe vậy liền vui sướng hớn hở: “Lâu Doanh, ăn nhiều vào đi, trông cháu đã gầy đi rồi, Phi Minh, cháu cũng ăn nhiều lên đi.”
Bạch Phi Minh lễ phép nói: “Cám ơn!”
Lâu Doanh rất biết cách dỗ dành Lệ Uyển, cười nói: “Dì Lệ, đồ ăn của dì có mùi vị của mẹ. Từ nay về sau, chỉ cần có thời gian, ngày nào cháu cũng sẽ đến ăn chực.”
Lý Uyển cười đến mức không ngậm miệng lại được: “Vậy thì tốt, hay là cháu chuyển đến đây ở với dì Lệ đi, dì Lệ sẽ nấu đồ ăn ngon cho cháu ăn mỗi ngày.”
Lâu Doanh: “Vậy được ạ.”
Tần Chấn Lâm: “Không được.”
Nếu Lâu Doanh đi theo Lệ Uyển, chẳng phải thế giới hai người của bọn họ sẽ vỡ tan sao?
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Tần Chấn Lâm.
Tần Chấn Lâm cười và nói: “Tiểu Uyển, ý tôi là Lâu Doanh và Bạch Phi Minh là một cặp, tụi nó luôn đi cùng nhau, bà như vậy không phải là đang chia rẽ người ta sao? Không thích hợp đâu.”
Nghe vậy, Tô Yên không thể nhịn nổi liền phụt cười.
“Đồng chí Tần, cha nói như vậy Vạn Nhất làm sao có thể chịu nổi.”
Khi Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đứng cùng nhau, cảm giác couple của bọn họ mạnh hơn cả Lâu Doanh và Vạn Nhất nữa.
Tần Chấn Lâm cũng là người lăn lộn trong giới, Bạch Phi Minh và Lâu Doanh như hình với bóng, thậm chí còn có tin đồn trên phố rằng hai người là một cặp, bây giờ Bạch Phi Minh lại đang mặc trang phục nam giới, cảm giác couple lai càng mạnh mẽ hơn.
Còn về phần chính chính thất Vạn Nhất, thật sự có thể lờ đi không quan tâm tới.
Lâu Doanh đi đến đâu chắc chắn cũng sẽ dẫn theo Bạch Phi Minh, nhưng Vạn Nhất thì không chắc.
Ví dụ như bây giờ, Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đến ăn chực, thậm chí còn không thấy bóng dáng của Vạn Nhất đâu cả.
Vừa dứt lời, trong sân truyền đến tiếng tắt máy xe, lập tức Vạn Nhất vội vàng mau chóng chạy vào: “Xin lỗi, xin lỗi, đến muộn rồi, vợ à, sao em dậy rồi mà lại không gọi anh.”
Mọi người đều nhìn về phía Vạn Nhất, Vạn Nhất mặt mày tươi tắn ngồi xuống bên cạnh Lâu Doanh, nhưng một lúc sau, khung cảnh chợt thay đổi, anh ta lấy phonng độ nói: “Mọi người tiếp tục đi.”
Lục Cận Phong ra lệnh cho người giúp việc: “Thêm một bộ bát đũa nữa.”
Tiếp theo, đến lượt Vạn Nhất bắt đầu rải thức ăn cho chó.
Lâu Doanh vươn tay với lấy quả trứng.
Vạn Nhất đã lấy trước một bước: “Vợ, anh bóc trứng cho em, tay của em làm gì biết bóc trứng, công việc vất vả như vậy cứ giao cho anh.”
Tất cả mọi người: “...”
Lâu Doanh bưng sữa lên để uống.
Vạn Nhất lại cầm lên trước: “Vợ, cẩn thận phỏng tay.”
Tất cả mọi người: “...”
Lâu Doanh: “Đây là nhiệt độ bình thường.”
Tô Yên bế bé ba lên: “Bé ba phải quay về nôi ngủ rồi, chị lên lầu dỗ, mọi người cứ ăn đi.”
Thức ăn cho chó vương vãi trên mặt đất, mọi người còn chưa ăn đã bắt đầu cảm thấy no rồi.
Lục Cận Phong cũng ôm bé tư đứng lên, nói ngắn gọn súc tích: “Đi dỗ con.”
Kawaii lắc lắc hai cái chân, cắn một miếng bánh mì, giọng nói non nớt cất lên: “Cháu cũng no rồi.”
Bạch Phi Minh nói: “Mình cũng no rồi.”
Tần Chấn Lâm: “No rồi.”
Vừa mới sáng sớm đã ăn hai bát thức ăn cho chó .
Vạn Nhất nhìn bàn ăn: “Còn chưa động đũa bao nhiêu, đều đã no hết rồi à?”
Bé ba, bé tư quả thực đã đến giờ về nôi ngủ rồi, ăn sáng xong sẽ đi ngủ.
Sau khi dỗ hai đứa trẻ ngủ mười phút, Tô Yên duỗi tay chân: “Bé ba càng ngày càng nặng rồi, nghe mẹ nói, đã nặng tới hai mươi sáu cân rồi, chỉ mới một tuổi thôi, đã thuộc dạng béo phì nghiêm trọng rồi, phải vận động nhiều hơn.”
Cả hai đứa trẻ đều có sức ăn tốt, còn là dạng khi cho ăn ít là sẽ khóc, Tô Yên chỉ có thể lên kế hoạch bơi lội để hai đứa trẻ vận động nhiều hơn.
Béo phì không tốt cho sự trưởng thành của tụi nhỏ.
“Yên Yên, gần đây anh cũng tăng mấy cân thịt rồi, phải tiến hành vận động tiêu hao mới được.”
Trong khi nói chuyện, Lục Cận Phong đã lặng lẽ vòng tay qua eo của Tô Yên, hơi thở nóng bỏng của anh phả vào sau tai Tô Yên.
Toàn thân Tô Yên như bị điện giật, tê dại và có hơi ngứa ngáy.
“Lục Cận Phong, trời còn rất sáng mà.”
“Tập thể dục không phân thời gian.” Lục Cận Phong ngậm lấy dái tai của Tô Yên trong miệng, đêm qua anh đã phải ôm con trai rồi ngủ không, dù sao cũng phải bù đắp lại cơ chứ.
Cơ thể của Tô Yên run lên, hình ảnh Lục Cận Phong cởi trần phần thân trên tập Thái cực quyền xuất hiện trong tâm trí cô, máu huyết cô lập tức sôi lên.
Tô Yên xoay người ở trong lòng Lục Cận Phong, cười xinh đẹp, vươn tay đẩy Lục Cận Phong ngã xuống: “Vậy lần này em ở trên...”