Mục lục
Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vừa nghe thấy Tô Yên đạp Lục Cận Phong, Lâu Doanh vô cùng hưng phấn, bát quái nói: “Chị, kể cho em nghe đi, sao chị lại đạp người ta, có phải là anh rể làm chuyện gì có lỗi với chị không? Trốn sau lưng chị tìm đàn bà sao?”

Tô Yên giương mắt nói: “Sao em biết?”

“Đoán đúng rồi.” Lâu Doanh vỗ tay cái độp, phân tích nói: “Chị, chị nghĩ xem, bây giờ chị đang mang thai, lại không thể làm chuyện gì, Lục Cận Phong lại đang ở tuổi sức lực dồi dào, có thể nhịn được mới là lạ đấy.”

Tô Yên buồn rầu: “Lâu Doanh, chị còn có rằng em sẽ nói vài câu an ủi người ta, vậy mà lời em nói lại đang xát muối vào vết thương lòng của chị đấy.”

“Chân trời rộng lớn có nơi nào không có cỏ thơm đâu, hà tất gì phải treo cổ trên một cành cây chứ.” Lâu Doanh tình cảm mãnh liệt dâng trào nói: “Chị, Thiên Lang chúng ta có rất nhiều đàn ông tốt, nếu đã như vậy chị có muốn tìm cha cho đứa bé trong bụng trước rồi đi không?”

Tô Yên: “…”

“Chị về ngủ một giấc đã.”

Tô Yên cất bước đi ra ngoài, những đồ vừa mua đều được người của cửa hàng đưa tới nơi ở.

“Chị, không làm Spa nữa hả?”

“Ngủ là làm đẹp rồi.”

“Chị, chị đợi em với.”


Tô Yên ở lại chỗ ở của Lâu Doanh.

Lâu Doanh là một người rất biết hưởng thụ, ở trong biệt thự tốt nhất thành phố, ở cùng với Bạch Phi Minh.

Tô Yên trở lại chỗ ở, trực tiếp đi ngủ một giấc.

Lúc ở một mình, Tô Yên cũng thực sự bình tĩnh lại, cô ngồi trên giường ngẩn người, bàn tay xoa bụng, thấp giọng nỉ non: “Các con có trách mẹ không.”

Vừa sinh ra đã không có cha.

Lần này Tô Yên hạ quyết tâm không tha thứ cho anh, trong đầu cô đều là hình ảnh Lục Cận Phong và Tần Nhã Đan cùng nhau nằm trên giường, bất luận có xảy ra chuyện gì hay không thì trong lòng cũng rất chán ghét.

Về việc nói xóa bỏ đứa bé chỉ là lời nói lúc nóng giận mà thôi, sao cô có thể nỡ bỏ đứa bé đi chứ.

Trẻ con vô tội mà.

Nhưng nếu đứa bé được sinh ra, không thể không liên quan đến Lục Cận Phong cho nên cô chỉ có thể chạy trốn.

Tô Yên cảm thấy bản thân mình rất không có tiền đồ, giống như một kẻ đào ngũ, đây hoàn toàn không phải là chuyện cô có thể làm ra.

Có lẽ đứa trẻ là ràng buộc, cũng có thể là vì Lục Cận Phong đã từng đối xử với cô quá tốt, trong lòng mới khó chịu, mới làm ra chuyện cực đoan như vậy.

Tô Yên lắc lắc đầu: “Không nghĩ nữa, đi ngủ thôi.”

Tô Yên nằm xuống ngủ.

Có lẽ thực sự quá mệt mỏi, vừa nằm xuống Tô Yên đã ngủ đến gần tối mới tỉnh dậy.

Lâu Doanh đã chuẩn bị xong cơm tối rồi, lúc Tô Yên xuống lầu đã ngửi thấy mùi đồ ăn.

“Đói bụng thật đấy.” Tô Yên xoa xoa bụng, ngồi xuống: “Chị không khách khí đâu nhé.”

Lâu Doanh hỏi: “Chị, chị định ở đây bao lâu?”

“Không biết nữa, trước tiên cứ ở đây đã rồi tính tiếp.” Tô Yên ăn thức ăn, liếc mắt nhìn Lâu Doanh: “Sao thế, em muốn đuổi chị đi sao?”

“Sao có thể chứ, chị ở đây luôn cũng không có vấn đề gì ấy chứ.” Lâu Doanh mỉm cười nói: “Chị, dùng bữa đi, chuyện của Lục Cận Phong đừng nghĩ nhiều nữa, sau này ba người chúng ta dựa vào nhau mà sống, chị yên tâm ở nhà sinh con nuôi con, em và Phi Minh ra ngoài kiếm tiền.”

“Ha ha.” Tô Yên không nhịn được, phun thức ăn trong miệng ra ngoài: “Lâu Doanh à, sao chị cảm thấy em có ý đồ với chị nhỉ, em và Phi Minh, hẳn không phải là… quan hệ kia chứ.”

Chớ trách Tô Yên nghĩ linh tinh, mà là do lời nói của Lâu Doanh khiến người ta suy nghĩ miên man bất định thôi.

Lâu Doanh và Bạch Phi Minh như hình với bóng, một người lạnh lùng, một người nhiệt tình như lửa, là sự kết hợp tuyệt vời đó.

Bạch Phi Minh vội vàng giải thích: “Giới tính của tôi thẳng đuột đấy nhé.”

Lúc này Lâu Doanh mới hiểu ý của Tô Yên, khỏe miệng co rút: “Chị, chị đúng là hiểu biết sâu rộng đấy.”

Tô Yên cười nói: “Hai người các người ngày ngày dính vào nhau như sam, đừng trách chị nghĩ nhiều, thực ra chuyện này cũng chả có gì mất mặt cả, chị là người rất cởi mở, có thể tiếp nhận được mà.”

Tô Yên nhíu mày, Lâu Doanh và Bạch Phi Minh ngồi sát nhau, vai dựa vào vai, trong không khí phảng phất mùi gian tình nồng nặc.

Lâu Doanh và Bạch Phi Minh nhìn nhau một cái, lập tức xách ghế ngồi xa nhau một chút, dáng vẻ giống như sợ người ta hiểu nhầm.

Hai người đồng thanh nói: “Bọn em thực sự không phải là loại quan hệ đó đâu.”

“Chị biết mà.” Tô Yên cười híp mắt, làm ra vẻ như mình biết tất cả mọi chuyện.

Nhưng mà nụ cười kia, rõ ràng là đang nói hai người có gian tình.

Hai người: “…”

Càng tô càng đen.

Lâu Doanh nhanh chóng đổi chủ đề: “Chị, cậu nghe nói chị đến nên muốn gặp chị đấy.”

“Được, không thành vấn đề.” Tô Yên cũng muốn gặp Lệ Quốc Minh, cô rất hứng thú với quá khứ của mẹ mình: “Cậu ở đâu? Hay là bây giờ đi, dù sao ban ngày ngủ nhiều rồi giờ cũng không có việc gì làm cả.”

Lâu Doanh nói: “Vậy chị ăn cơm xong đi rồi em đưa chị đi nhé.”

Bên trong Thiên Lang vẫn luôn rất hỗn loạn, lòng người phân tán, người ủng hộ Lệ Quốc Minh rất ít.

Cách đây không lâu, Lệ Quốc Minh bị kẻ thù truy sát, bị thương phải nhập viện, Thiên Lang càng hỗn loạn hơn, chia năm xẻ bảy.

Ăn cơm xong.

Lâu Doanh và Bạch Phi Minh dẫn Tô Yên đến bệnh viện, tầng gác nơi Lệ Quốc Minh ở, mỗi một cửa ra vào đều có người canh gác, rất nghiêm ngặt.

Tô Yên gặp Hoàng Nam trong hành lang, rất bất ngờ nói: “Chú Nam Miêu.”

“Tiểu Yên, sao cháu lại ở đây thế?” Hoàng Nam cũng cảm thấy kinh ngạc.

Trước đó ở phân bộ, Tô Yên đi gấp, Hoàng Nam còn cho rằng trong thời gian ngắn sẽ không gặp lại Tô Yên nữa.

“Cháu tới thăm cậu.”

Hoàng Nam sáng tỏ: “Tiểu Yên, cháu yên tâm đi, tên kia không chết được đâu, mạng cứng lắm.”

Tô Yên dở khóc dở cười, Hoàng Nam có thể từ phân bộ đến đây, chứng tỏ cũng rất lo lắng cho Lệ Quốc Minh, chẳng qua là vịt chết cứng mỏ mà thôi.

Giọng nói của Hoàng Nam rất lớn, giống như cố ý để Lệ Quốc Minh ở trong phòng bệnh nghe thấy.

Quả nhiên, một giọng nói tức giận từ bên trong truyền ra ngoài: “Tôi sẽ không chết trước ông đâu, ông sống cho tốt thì tôi mới không chết.”

Hoàng Nam tức giận: “Kẻ xấu sống lâu người tốt chết sớm.”

Tô Yên, Lâu Doanh: “…”

Hai người này tuổi cộng lại cũng hơn một trăm rồi, sao lại cãi nhau như trẻ con thế.

“Tiểu Yên, chú đi trước nhé, chú sẽ ở tổng bộ một thời gian, cháu có việc gì cứ đến tìm chú nhé.”

“Vâng.” Tô Yên nói: “Chú Nam Miêu đi thong thả.”

Sau khi Hoàng Nam rời đi, một mình Tô Yên đi vào trong, Lâu Doanh và Bạch Phi Minh đứng ngoài cửa chờ.

Trong phòng bệnh, Lệ Quốc Minh dựa vào đầu giường, trông rất yếu ớt, mu bàn tay đang gắn dây truyền nước.

“Tiểu Yên, cuối cùng cháu cũng tới rồi.” Ánh mắt Lệ Quốc Minh nhìn Tô Yên tràn đầy yêu thương.

“Cậu.”

Tô Yên cảm thấy rất kỳ diệu, lần trước lúc gặp Lệ Quốc Minh cũng là chuyện của mấy tháng trước rồi, lúc đó, cô nào biết Lệ Quốc Minh là anh trai ruột của mẹ mình.

Một tiếng cậu này vẫn còn rất mới lạ.

“Nhanh ngồi xuống đi.” Lệ Quốc Minh vẫy vẫy tay: “Tiểu Yên, vốn dĩ cậu định xử lý xong chuyện này mới đi nhận lại cháu nhưng hẳn là cháu cũng nghe Lâu Doanh nói rồi, Thiên Lang nhân tâm rối loạn, bây giờ cậu cũng lực bất tòng tâm.”

“Cậu, cậu dưỡng bệnh cho tốt đi, những chuyện khác cũng đừng nghĩ đến nữa, không có gì quan trọng bằng cơ thể mình đâu ạ.”

Lệ Quốc Minh lắc lắc đầu: “Tiểu Yên, cậu bảo Lâu Doanh kêu cháu đến đây, là có chuyện muốn nói rõ với cháu, thân thể cậu càng ngày càng yếu, chỉ e thời gian không còn nhiều nữa, chuyện này chỉ có thể để cháu đi làm.”

“Cậu, vừa rồi lúc cậu nói chuyện với chú Nam Miêu, giọng vẫn rất nội lực mà.”

Lệ Quốc Minh: “…”


“Cậu giả vờ thôi.”


Tô Yên ho nhẹ một tiếng: “Cậu, cậu có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi ạ.”


Tô Yên cảm thấy, bản thân là một người phụ nữ, Lệ Quốc Minh cũng sẽ không thực sự bàn giao cho chuyện gì quan trong lắm, nhưng mà câu nói tiếp theo của Lệ Quốc Minh khiến Tô Yên khiếp sợ.


Lệ Quốc Minh nói: “Báo thù cho mẹ cháu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK