Mục lục
Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô lại nói một câu: “Lâu Doanh chắc chắn sẽ rất thích.”

Mấy người này toàn là người trẻ tuổi, huấn luyện viên lớn tuổi nhất cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, bình thường đều là mấy thanh niên mười bảy mười tám tuổi.

Người nào cũng cao một mét tám, làn da màu lúa mạch, bổ mắt nhất là cơ bụng.

Lục Cận Phong đưa tay che mắt Tô Yên lại: “Toàn là mấy con gà con, có gì đẹp chứ, tối nay nhìn chồng em này.”

Tô Yên cười phụt một tiếng, gạt tay Lục Cận Phong ra: “Ghen à? Trên dưới cả người anh, có chỗ nào em chưa nhìn thấy chứ?”

Lục Cận Phong nghiêng đến bên tai Tô Yên, hỏi với giọng trầm thấp: “Vậy anh đẹp hơn, hay bọn họ đẹp hơn, hửm?”

Hơi thở nóng rực tràn đầy hooc môn nam tính, khiến Tô Yên cảm thấy người mình hơi mềm đi.

Chữ “hửm” cuối cùng mang theo chút uy hiếp, như kiểu nếu em dám nói anh không đẹp, anh sẽ khiến em không xuống được giường.

Nghĩ đến sức chiến đấu của người nào đó trên phương diện kia, Tô Yên hơi mềm yếu mà nói: “Ông xã, anh đẹp nhất.”

Trong lúc nói, có một đám nhóc đáng yêu chạy qua, lớn nhất cũng chỉ mười mấy tuổi, còn nhỏ nhất…

Ánh mắt của Tô Yên nhìn đứa nhỏ bị rơi lại sau cùng, hai mắt phát sáng: “Ông xã ông xã, con bé đó đẹp quá.”

Những đứa nhỏ khác đều bị phơi nắng thành màu lúa mạch, chỉ có cô bé đó là vẫn có làn da trắng nõn, đường nét tinh xảo, đôi mắt vô cùng to.

Tô Yên không kìm được mà chạy qua, đôi mắt còn là màu xanh nhạt, môi đỏ răng trắng, mái tóc màu đen nhánh, xinh đẹp như búp bê vậy.

Tô Yên đột nhiên cảm thấy ông xã nhà mình thật tàn nhẫn: “Lục Cận Phong, một cô bé đáng yêu như vậy, anh cũng nhẫn tâm để nó đi theo huấn luyện, nó mới mấy tuổi chứ? Ba tuổi đúng không?”

Giọng nói trẻ con của cô bé vang lên: “Năm nay con ba tuổi rưỡi rồi.”

Giọng nói rõ ràng.

Tô Yên nhìn đến vô cùng yêu thích, quay đầu nhìn về phía Lục Cận Phong: “Em muốn ôm về nhà nuôi.”

Nếu cô có thể sinh được một đứa con gái xinh đẹp như vậy, có nằm mơ cũng có thể cười đến tỉnh dậy.

Lục Cận Phong đi qua, nói: “Con bé tên Kawaii, mới lên đảo được một năm, trước kia không có đi theo huấn luyện, không biết tại sao ông Tiết lại cho nó đi theo.”

“Kawaii?” Tô Yên cười nói: “Woa, cái tên thật dễ thương quá, ủa, người nước ngoài à? Con lai à? Lai nước nào với nước nào vậy?”

“Không rõ, là do ông Tiết đem về.” Lục Cận Phong nói: “Ông Tiết nói là cô nhi.”

“Lục Cận Phong, em nghi ngờ các anh lừa gạt buôn bán trẻ em, nhìn thấy mấy bé xinh đẹp thì nói là cô nhi, trước kia Hạ Phi cũng bị bắt vào đây bằng cách này.”

Lục Cận Phong dở khóc dở cười: “Đây không phải là chó ngáp phải ruổi sao, bắt con trai của mình, không phạm pháp.”

“Vậy đứa bé này thì sao?” Tô Yên chỉ chỉ cô bé.

Lúc này, Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc đi qua.

Kawaii phấn khích chạy về phía Hạ Phi: “Anh Phi, anh về rồi à.”

Tô Yên và Lục Cận Phong nhìn nhau một cái.

Lục Cận Phong cười nói: “Yên Yên, bắt con dâu nhà mình, có phạm pháp không?”

“Nuôi rồi lấy luôn?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK