Mục lục
Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lệ Uyển đi ra ngoài với một tinh thần sảng khoái, ngay cả tóc cũng không bị rối, bà ấy mặc sườn xám, vừa tri thức vừa tao nhã, nở một nụ cười đoan chính trang nhã, rất giống với một quý bà.

 

Đây là một cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ.

 

Tần Chấn Lâm vừa ra trận thì cảnh đẹp sụp đổ.

 

Tô Yên bật cười thành tiếng, cô quả thực không nhịn được nữa.

 

Tần Chấn Lâm bị đánh mũi bầm tím, mặt sưng vù, quần áo rách nát, chân chỉ còn một chiếc giày chiếc còn lại không biết đã bay đi đâu, ống quần cũng chỉ còn lại một bên.

 

Tô Đình Nghiêm và Thương Quan Ân cũng không nhịn được cười, quả thực Lệ Uyển ra tay rất tàn nhẫn.

 

Tần Chấn Lâm lấy tay che mặt, hai mắt sưng vù, ông ta thấy xấu hổ khi gặp người khác, là người đã có tuổi mà giống như người bị Bà xã quản gắt gao và làm bao trút giận vậy.

 

Tô Yên không nhịn được bèn hỏi: “Mẹ, đồng chí Tần lại chọc tức mẹ gì vậy?”

 

“Con hỏi ông ta đi.” Lệ Uyển vẫn chưa nguôi giận, bà ấy trừng mắt nhìn Tần Chấn Lâm.

 

Tần Chấn Lâm nhỏ giọng nói: “Lúc nãy cha lỡ miệng nói ra chuyện trước đây suýt nữa cưới con làm cô Bà xã thứ chín nên mẹ con tức giận. Chuyện này cũng không thể trách cha, lúc đấy cha đâu có biết con là con gái cha chứ.”

 

Tô Yên thực sự chịu thua rồi, đó quả thực là câu chí mạng.

 

Suýt nữa cưới phải con gái ruột của mình đã đủ hoang đường lắm rồi đã thế còn là người Bà xã thứ chín, Lệ Uyển không tức giận mới lạ.

 

Từ đầu đến cuối, Lệ Uyển chỉ có một mình Tần Chấn Lâm, còn Tần Chấn Lâm thì sao, ông ta đã cưới tám người Bà xã, có những người không cưới về nên không biết là còn có bao nhiêu người phụ nữ nữa.

 

Về phương diện này thì dù ở độ tuổi nào phụ nữ cũng có bệnh sạch sẽ.

 

Làm gì có người phụ nữ nào không muốn người đàn ông mà mình yêu cả đời này chỉ yêu mình chứ?

 

Lệ Uyển lạnh lùng nhìn Tần Chấn Lâm: “Thu dọn đồ đạc của ông đi, cút khỏi đây đừng làm chướng mắt tôi.”

 

Nói xong Lệ Uyển bước vào phòng.

 

“Anh Xa, anh xử lý vết thương cho đồng chí Tần trước đi.”

 

Lần này Tô Yên dẫn theo Xa Thành Nghị đến.

 

Tần Chấn Lâm khoe khoang nói: “Con gái, con đúng là dự tính trước mọi việc, vẫn là con thương cha.”

 

“Đừng cảm động quá, tôi đưa anh Xa đến là để khám bệnh cho Tiểu Duy, khám vết thương cho ông chỉ là tiện thể thôi.”

 

Tần Chấn Lâm: “...”

 

Lời con gái nói quá đau lòng.

 

“Tiểu Yên, mẹ con đâu?”

 

“Tôi đi xem thử.”

 

Lúc này cũng chỉ có Tô Yên đi khuyên giải.

 

Lệ Uyển đang tức giận trong phòng ngủ, Tô Yên gõ cửa rồi mỉm cười đi vào bên trong: “Đã tuổi này rồi còn cọc cằn như vậy, mẹ không sợ đau lưng sao, mẹ, trong ấn tượng của con mẹ là người dịu dàng đoan trang hiền thục.”

 

Trước đây Lệ Uyển là một dòng nước chảy róc rách nhưng bây giờ lại là một cơn sóng thần.

 

“Là do bị cha con chọc tức lộ nguyên hình.”

 

Như này thì đúng là rất tức giận, thậm chí còn chẳng biết dùng từ.

 

Tô Yên cười nói: “Mẹ, mẹ đã tập hợp cả bồ cũ, chồng cũ, bạn tri kỷ rồi, nếu như thả Lệ Quốc Minh ra ngoài thì có thể làm một bàn mạt chược rồi.”

 

“Con này.” Lệ Uyển bị chọc cười: “Năm đó mẹ và Tô Đình Nghiêm đã nói rõ ràng với nhau, mẹ thay ông ta quản lý công ty, nâng tầm địa vị của nhà họ Tô, ông ta cho mẹ một chỗ nương thân, nếu như ông ta muốn cưới người khác thì mẹ cũng đồng ý, còn về chú Thương Quan Ân, bọn ta là bạn bè và cũng là người nhà.”

 

Năm đó Lệ Uyển chỉ cần một thân phận và cũng muốn cho Tô Yên một gia đình trọn vẹn nên mới lựa chọn Tô Đình Nghiêm.

 

“Vậy chuyện năm đó giữa đồng chí Tô và Tần Phương Linh mẹ có biết không?”

 

“Mẹ chưa từng hỏi về chuyện riêng của ông ta.”

 

Ý là biết hay là không biết cũng chẳng có nghĩa lý gì.

 

Nhắc đến Lệ Quốc Minh, trong lòng Lệ Uyển cảm thấy có chút đau lòng: “Phía cảnh sát nói thế nào?”

 

“Con đã hỏi Lục Cận Phong, sáng ngày mai Lý Quốc Minh se bị xử bắn.”

 

“Xử bắn?”

 

Lệ Uyển cảm thấy rất sửng sốt: “Cuối cùng ông ta đã đi đến bước đường này, chỉ thương cho hai đứa Tiểu Duy và Lâu Doanh.”.

Lệ Uyển vừa nói xong bên ngoài vang lên tiếng của Tô Đình Nghiêm.

 

“Tiểu Duy, mày đứng ở cửa làm gì...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK