Lãnh Phùng uống vài ly rượu.
Nói không cam tâm, trong lòng anh ta chắc chắn là có, nhưng buồn phiền thì đúng hơn.
Hai lần tỏ tình không thành, còn bị hiểu nhầm là thích đàn ông, lần này thì còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi.
Đột nhiên.
Lãnh Phùng chợt bừng tỉnh, ánh mắt quét về phía Vạn Nhất: “Lâu Doanh hiểu lầm tôi thích đàn ông, là do cậu dở trò à?”
Lãnh Phùng còn nhớ anh ta đã từng đưa Lâu Doanh đến hiện trường để điều tra vụ án, lúc đó Vạn Nhất cũng đi cùng, sau này Lâu Doanh thường nói những điều mà anh ta không hiểu, giờ thì anh ta đã hiểu rồi.
Sau lần đó, Vạn Nhất luôn đến cục đưa đồ ăn và chăm sóc cho anh ta.
Hai người đàn ông, không tránh khỏi bị mọi người hiểu lầm.
Vạn Nhất tức giận sờ mũi, nói: “Lãnh Cục Băng, tôi thực sự không có ý muốn hãm hại cậu, là do não của Lâu Doanh có vấn đề, tôi có giải thích rồi, nhưng cô ấy không tin.”
Sắc mặt Lãnh Phùng lạnh lùng, uống liên tiếp mấy ly: “Ngày cậu đi ở rể, tôi nhất định sẽ đến chung vui.”
“Không vấn đề.”
Vạn Nhất mỉm cười, giống như một vị công tử tuấn tú bước ra từ trong tranh, rót rượu cho Lãnh Phùng: “Người anh em, tôi kính cậu một ly.”
Uống xong, Lãnh Phùng hỏi: “Trước đây tôi thấy cậu không hề để tâm đến Lâu Doanh, từ bao giờ cậu lại động lòng với cô ấy?”
“Từ khi nào?”
Vạn Nhất lẩm bẩm những lời này, nhớ tới từ lúc mới quen biết đến nay, lần nào họ gặp mặt cũng cãi nhau, đánh nhau chí chóe, người bị thương luôn là anh ta.
Khi Lưu Xương Hòa dẫn người đến bao vây bọn họ, Lâu Doanh rõ ràng đã có cơ hội chạy thoát nhưng cô ta lại không làm vậy.
Có lẽ, đó chính là lúc anh ta rơi vào bẫy.
“Cô ấy ngang ngược và ngông cuồng, giống như mặt trời nóng bỏng. Bất cứ nơi nào cô ấy đi qua, cô ấy đều tỏa sáng đến chói mắt và khiến người ta cảm thấy có sức sống.”
Sau đó, Vạn Nhất rời đi, những gì hai người nói tối nay cũng sẽ trở thành bí mật của hai anh em họ, không có người thứ ba nào biết được.
Vạn Nhất quay lại xe và thấy Lâu Doanh đã biến mất, trên xe chỉ còn lại một chiếc còng tay trống trơn.
Một chiếc còng tay thực sự không thể giữ được Lâu Doanh.
Vạn Nhất không khỏi kinh ngạc, anh ta cất cái còng đi, khóe miệng hơi nhếch lên.
Hết việc, về nhà đi ngủ thôi.
Nhà cũ của nhà họ Lục.
Lâu Doanh lặng lẽ đi vào phòng, không đi qua cửa chính mà đi vào qua cửa sổ.