Chuyện này cũng đâu có mất mặt.
Lãnh Phùng: “…”
Anh ta đau đầu quá.
Anh ta nhìn về phía Vạn Nhất, hy vọng Vạn Nhất làm sáng tỏ chuyện này.
Vạn Nhất nhún vai, tỏ vẻ “Cậu nhìn đi, thật sự không phải là lỗi của tôi, đều là do não của Lâu Doanh”.
Thật sự không còn cách nào khác, Lãnh Phùng nhìn chằm chằm Lâu Doanh, nói: “Cô có thể thử bẻ thẳng tôi, trong cục có người, dễ làm việc.”
Gì cơ?
Lâu Doanh lại bị dọa đến ngẩn ra.
Một lúc thì nói là không cong, một lúc lại nói là hãy bẻ thẳng anh ta lại.
Vậy rốt cuộc anh ta là thẳng hay cong đây?
Lâu Doanh đang xoắn xuýt vấn đề này, hoàn toàn bỏ qua ý trong lời nói của Lãnh Phùng.
Cô nàng ngốc, đây là đang tỏ tình đó.
Không còn cách nào khác, chuyện này nói với chúng ta rằng, khi IQ không bằng nhau, lúc tỏ tình với con gái, đừng có nói mấy lời lẽ văn vẻ lại cao siêu, bởi vì người bạn thích có lẽ sẽ… nghe không hiểu.
Đây đã là lần thứ hai Lãnh Phùng bày tỏ tình cảm với Lâu Doanh rồi, sau khi nói xong, anh ta cũng cảm thấy hơi ngại ngùng, nên đi trước.
Lâu Doanh ngồi trong xe, vẫn còn đang mơ hồ. Cô ấy nhìn bóng lưng của Lãnh Phùng, rồi lại nhìn Vạn Nhất.
“Anh ta có ý gì vậy?”
Vạn Nhất vốn dĩ đang thấp thỏm đến tim treo lên tận cổ họng, bây giờ nghe thấy Lâu Doanh không hiểu, anh ta nặng nề thở phào một hơi.
Lâu Doanh không hiểu, nhưng Vạn Nhất thì hiểu.
Vạn Nhất cũng giả vờ tỏ vẻ không hiểu: “Tôi cũng không hiểu, hay là chúng ta trở về trước đi?”
“Được, đi tìm chị tôi.” Lâu Doanh mở cửa xe ra, để Vạn Nhất ngồi đằng sau.
Sau khi khởi động xe, Lâu Doanh nhìn về phía Lãnh Phùng rời đi một cái, chỉ nhìn hai giây rồi rời đi.
Nhà cũ họ Lục.
Sau khi Tô Yên tắm rửa xong, đang cùng bọn nhỏ chơi đùa.
Bé ba và bé tư được Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc mỗi người bế một đứa, cô không được chia đứa nào, nên cô và Lục Cận Phong ngồi không trên thảm, nhìn Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc thành thạo thay bỉm cho hai em trai.
Hai người đưa mắt nhìn nhau một cái, Tô Yên đột nhiên có một suy nghĩ: “Ông xã, hay là chúng ta sinh thêm lần nữa đi?”
Cái thai thứ hai này đã hoàn toàn khiến cô trở thành đồ bỏ đi rồi.
Lục Cận Phong lắc đầu: “Không sinh nữa, với sản lượng của chúng ta, nếu sinh thêm hai đứa con trai nữa, thời gian nghỉ hưu của chúng ta lại phải kéo dài.”
Tô Yên bĩu môi: “Anh là sợ lại bị khiến cho phá sản chứ gì.”
Lục Cận Phong cười khẽ: “Người hiểu anh, chỉ có Yên Yên.”
Vừa dứt lời, giọng của Trần Tố Anh đã chen vào: “Sinh lần ba? Được đấy, nhân lúc bây giờ mẹ vẫn có thể giúp hai đứa trông con, muốn sinh thì mau sinh đi, tốt nhất là sinh cho mẹ đứa cháu gái.”
Người làm bà trước giờ đều không chê ít cháu.
Nghĩ lại, Trần Tố Anh lại bổ sung: “Nhưng phải đợi hai năm nữa, lần này Tiểu Yên sinh mổ, tổn hại đến cơ thể, muốn sinh lần ba thì phải đợi một thời gian nữa.”
Vốn dĩ Lục Cận Phong không hề có suy nghĩ gì, nhưng nghe thấy là sinh con gái, anh nháy mắt với Tô Yên: “Bà xã, anh thấy mẹ nói rất có lý.”
Tô Yên đâu có biết suy nghĩ của Lục Cận Phong là muốn có con gái.
Nhà họ Lục hưng thịnh, con cháu nhiều, mấy đời cũng không có con gái, nếu như thật sự sinh được con gái, chắc chắn sẽ được chiều đến tận trời.
Hạ Vũ Mặc vừa nghe thấy muốn sinh em gái, cậu cũng phát biểu ý kiến của mình: “Mẹ, con muốn có một em gái trắng mịn, trong lớp có rất nhiều bạn đều có em gái, con rất ngưỡng mộ họ.”
Là một thành viên trong gia đình, Hạ Phi cũng có quyền phát ngôn: “Con cũng muốn có em gái.”
Tô Yên: “…”
Cô đúng là ăn no rửng mỡ mà, tự nhiên lại nhắc đến việc mang thai lần thứ ba.
Tô Yên đứng dậy: “Lần sinh thứ hai này, mẹ cũng chỉ là người đưa hàng, nếu thật sự sinh ra em gái, chắc đến chạm vào mẹ cũng không thể chạm mất, không sinh.”
Với tính cách bao che của đám người nhà họ Lục này, nếu thật sự sinh con gái, cô đã có thể tưởng tượng được sau này hoặc là con gái sẽ bị chiều thành một cô nhóc ngang tàn, hoặc là sẽ trở thành một nàng tiên không dính bụi trần.
“Mợ cả, cô Lâu đến rồi.”
Người làm ở bên ngoài gõ cửa.
Vừa nghe thấy Lâu Doanh đến, sau khi cảm thấy bất ngờ thì Tô Yên lại thấy ngạc nhiên.
Nửa đêm nửa hôm, sao Lâu Doanh lại đến tìm cô?
Tô Yên và Lục Cận Phong trao đổi ánh mắt, đưa bốn đứa nhỏ cho Trần Tố Anh, sau đó hai người xuống lầu gặp Lâu Doanh.
Lâu Doanh và Vạn Nhất ngồi trong phòng khách chờ, thấy Tô Yên xuống, Lâu Doanh lập tức đi qua ôm lấy cô: “Chị, người chị thương em nhất, chiều chuộng em nhất, cuối cùng em cũng gặp được chị rồi.”
Mọi người: “…”
Vừa đến đã diễn vở kịch tình em tình cảm sâu đậm, cô ấy muốn giở trò gì thế?
Tô Yên dùng ánh mắt hỏi Vạn Nhất có chuyện gì vậy.
Vạn Nhất bày tỏ mình cũng không biết.
Tô Yên hỏi: “Lâu Doanh, có phải Vạn Nhất lại bắt nạt em không?”
Vạn Nhất vội vàng nói: “Oan quá, chị dâu, chị đừng có vu khống em chứ.”
Lần này Lâu Doanh không đổ tội cho Vạn Nhất, mà lắc đầu nói: “Không có, chị, chỉ là em nhớ chị thôi, vô cùng vô cùng nhớ chị, nhớ chị đến không ngủ được, nên em đến đây tìm chị, chị, tối nay em muốn ngủ với chị.”
“Vợ là của tôi.” Lục Cận Phong vội vàng kéo Tô Yên vào lòng mình.
Nửa đêm nửa hôm, em vợ đến giành vợ với anh, chắc chắn là có ý đồ xấu.
Lâu Doanh sờ sờ ngực, cố tình tỏ ra khó chịu, nói: “Hôm nay ngực em đau quá, sự khó chịu đó khiến em không thở được, cảm thấy hình như mình sắp chết rồi, bác sĩ nói, em mắc bệnh tương tư, bác sĩ nói quá đúng, chị, em là vì quá nhớ chị nên mới mắc bệnh trầm cảm.”
Tô Yên: “…”
“Nói tiếng người.”
Lâu Doanh hít hít mũi, cử động cánh tay, hơi làm nũng: “Chị, trong tim em đang đè một tảng đá, chỉ có chị có thể giúp em, nếu không tối nay chắc chắn em sẽ ngủ không ngon, đội trưởng Lãnh bảo em bắt Lệ Quốc Minh, bây giờ ông ta làm con rùa rút đầu, em biết đi đâu tìm ông ta chứ, chỉ có thời hạn một tháng, chị, hay là chị giúp em đi, giúp em dụ ông ta ra đi.”
Nghe vậy, Vạn Nhất trừng to mắt, cách này thật quá thâm.
Lục Cận Phong càng bảo vệ vợ mình chặt hơn: “Không thể thương lượng.”
Tô Yên cũng rất bất ngờ, ai nói Lâu Doanh ngốc chứ?
Đây không phải, IQ cũng rất cao đó sao?
Chỉ với mấy câu nói lúc nãy, một hành động, đã sắp dùng gần hết ba trăm sáu mươi lăm kế rồi, khổ nhục kế, mỹ nhân kế, liên hoàn kế, giả điên, giương đông kích tây, rồi cuối cùng là kế thả con tép, bắt con tôm.
Tô Yên ngồi xuống sofa, cũng ra một chiêu, ngoài cười nhưng trong không cười: “Lâu Doanh à, trước giờ đều là chị dụ người khác, hôm nay không ngờ lại bị em dụ đấy.”
Quả nhiên câu nói đó rất đúng, ra ngoài lăn lộn, sớm muộn gì cũng phải trả giá.
“Chị.” Lâu Doanh lại bắt đầu tỏ vẻ thê thảm: “Mẹ em chết sớm, em lại không có cha, em và Phi Minh sống nương tựa vào nhau, hai tụi em đáng thương biết bao, giống như một đôi uyên ương mệnh khổ, bây người bị cuộc sống con người chia cắt rồi, chị không thấy đau lòng vì em sao?”
Ba người: “…”
Đáng lẽ nên trao cho Lâu Doanh một cái cúp Oscar mới đúng.
Vạn Nhất nhân cơ hội lôi kéo về công ty mình: “Lâu Doanh, cô diễn hay như vậy, hay là đến điện ảnh Vạn Thị chúng tôi đi? Chắc chắn cô sẽ nổi ngay lập tức.”
Lâu Doanh bắn một ánh mắt qua: “G.U.N!”
“Nghĩa là gì?”
“Gun, cút.”
Vạn Nhất mau chóng né qua một bên.
“Chị!” Lâu Doanh xoay người, lập tức đổi sang nét mặt khác, nhào đến trước mặt Tô Yên, ôm lấy chân của cô, tiếp tục tỏ vẻ thê thảm, khóc lóc thảm thiết: “Chị nhẫn tâm để em một mình bơ vơ không nơi nương tựa, nhẫn tâm để em…”
Tô Yên bị nói đến dở khóc dở cười.
“Đứng dậy đi, chị đồng ý.”
Lâu Doanh lập tức thu lại vẻ mặt, biến thành vẻ vui mừng, bò dậy: “Chị, chị thật là tốt quá, em chúc lần mang thai thứ ba của chị sẽ sinh được con gái.”
Tô Yên: “…”
Lục Cận Phong: “…”
Chắc không phải Lâu Doanh có khả năng nhìn trộm chứ, nếu không sao lại biết hai người vừa mới nhắc đến chuyện mang thai lần ba?