"Chị, đây là do chị nói đó nha, nói được phải giữ được lời nhé."
"Chị hứa." Tô Yên kéo áo Lâu Doanh xuống rồi nói tiếp: "Nghỉ ngơi sớm đi, chuyện của Phi Minh sẽ nhanh chóng được giải quyết, em không cần lo lắng."
Trời sắp sáng rồi, cả đêm qua cơ thể bị giày vò, hẳn là rất mệt.
Tô Yên rời khỏi phòng Lâu Doanh, vừa hay trông thấy Lục Cận Phong từ bên ngoài đi vào.
"Anh ra ngoài làm gì mà lâu như vậy mới về?"
"Anh đi tập thể dục một chút ấy mà."
Lục Cận Phong tiện tay ôm lấy bờ eo của Tô Yên: "Yên Yên, mệt rồi, ta về phòng nghỉ ngơi thôi."
Hôm sau.
Đến bây giờ Tô Yên mới biết cái gọi là tập thể dục một chút kia của Lục Cận Phong có ý gì.
Sáng sớm ngày hôm sau, Nika đem theo rất nhiều quà biếu sang trọng đắt tiền tới ngỏ ý xin lỗi cô.
Cả con trai thứ và con trai út của ông ta cũng đi cùng.
Lúc đó Tô Yên vẫn còn ở trong phòng ngủ, còn Lục Cận Phong thì tiếp đám người Nika ngoài phòng khách.
Nika đến vì chuyện của Vạn Nhất.
Tô Yên đứng đằng sau cửa, cô nhìn trộm qua kẽ hở của cánh cửa phòng ngủ.
"Chuyện tối qua chỉ là hiểu lầm, đàn em của tôi không hiểu chuyện, dùng lời của người nội địa như các anh nói thì chính là khua sóng lớn vào cung Long Vương, làm hại người trong nhà, Lưu Xương Hòa tự ý bắt cậu Vạn, này cũng là điều tôi hoàn toàn không ngờ tới."
Nika nói rất trôi chảy, nghe có vẻ rất có trách nhiệm: "Sáng sớm nay tôi biết chuyện, cũng cảm thấy vô cùng tức giận, cho nên trời vừa sáng đã lập tức tới thăm hỏi cậu Vạn, tôi có ý này, về phí nằm viện, điều trị lẫn tổn thất của cậu ấy, Nika tôi sẽ đứng ra chịu trách nhiệm, chỉ mong chuyện này sẽ không gây ảnh hưởng tới mối quan hệ giữa tôi và anh Lục, đến sự hợp tác giữa hai nhà chúng ta."
Lục Cận Phong tỏ ra lạnh lùng, không giận mà uy: "Ông Nika đây cho rằng Ám Dạ chúng tôi nghèo rách tới mức không trả nổi viện phí, cần tài trợ từ phía ông sao?"
"Anh bạn nhỏ, không phải như anh nghĩ đâu, tôi tuyệt đối không có ý như vậy." Nika xua tay: "Người Lưu Xương Hạo bắt là người phụ nữ kia, tuyệt đối không hề có ý muốn trở thành kẻ thù của Ám Dạ..."
Lục Cận Phong nặng nề đặt chén trà trong tay xuống bàn, giọng điệu lạnh như băng, anh nói một câu: "Người phụ nữ mà ông Nika vừa nhắc tới đó, chính là em vợ tôi."
Nika: "..."
Ông ta làm sao biết được.
Trước khi tới tận nhà xin lỗi, ông ta không có điều tra kỹ quan hệ giữa những người này.
Rõ ràng giọng điệu của Lục Cận Phong nghe thì thấy rất lãnh đạm, thản nhiên nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác bị áp bức, áp bức đến ngạt thở.
Đó chính là cái gọi là khí chất.
Một cử chỉ, một ánh mắt thôi cũng đủ làm người khác kinh hãi.
Bấy giờ trong mắt Lục Cận Phong, Nika chẳng khác nào một tên tội đồ đáng chết.
Tội thứ nhất, là việc dung túng Lưu Xương Hạo ra tay với Lâu Doanh và Vạn Nhất.
Tội thứ hai chính là, dám có suy nghĩ không chính đáng với Tô Yên.
Động tới anh em, mơ tưởng tới vợ của anh, anh lại có thể bỏ qua ư?
Nika cảm thấy tay mình hơi run run, trước sự áp bức của Lục Cận Phong, ông ta thấy từng giây từng phút mình có mặt tại nơi này giống như đang trả qua một loại hình phạt tàn khốc thời Trung Cổ.
Con trai út của Nika không thể chịu đựng được nữa, cậu ta thẳng tay chỉ vào Lục Cận Phong, chất vấn: "Ông chủ Lục, Lục Xương Hạo động vào Vạn Nhất và em vợ của anh, đó có thể coi là một tình huống vô tình xảy ra, nhưng anh ra tay với anh cả tôi, tước đi đời trai của anh ấy, món nợ này anh tính trả sao đây? Gia tộc Nika chúng tôi cũng là một gia tộc có máu mặt trong thành phố này, làm gì có ai không nể mặt chúng tôi chứ?"
Nika sợ tái mặt, lập tức lườm cảnh cáo thằng con trai út của mình: "Leko..."
Vừa dứt lời, sắc mặt Lục Cận Phong đã trầm xuống vô cực, mọi người đều không nhìn ra Lục Cận Phong sẽ có hành động như thế nào, chỉ thấy anh đặt tay mình lên tay Leko, sau đó dùng lực thật mạnh, chỉ nghe thấy một tiếng rắc, đứt rồi, tiếp theo anh lại dùng chân đá Leko ra xa vài mét, cậu ta lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Động tác diễn ra trong tích tắc, nhanh, hiểm, chuẩn.
Nika và đứa con trai thứ thấy thế thì ngơ cả người, ngay cả Tô Yên đang nhìn trộm trong phòng ngủ cũng rất kinh ngạc.
Cô rất ít khi thấy Lục Cận Phong dùng bạo lực, lần trước anh tức giận như vậy, cũng là lần Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc bị bắt cóc.
Vừa nãy chỉ trong nháy mắt, Leko đã nằm sõng soài dưới đất không gượng dậy nổi, tốc độ của anh còn nhanh và tàn nhẫn hơn so với Lâu Doanh.
Dám ở trước mặt Nika phế đi đứa con trai út của ông ta, chỉ có thể dùng một từ để hình dung, chính là vô cùng kiêu ngạo.
Lục Cận Phong thản nhiên, dáng vẻ thư thả lấy khăn tay ra lau tay mình, đoạn anh liếc nhìn Leko bấy giờ không biết còn sống hay đã chết nằm thẳng cẳng trên mặt đất, lạnh lùng nhếch môi: "Lục Cận Phong tôi làm việc đều dựa vào tâm trạng, chưa từng nể mặt ai, từ hôm nay trở đi, Ám Dạ sẽ chấm dứt mọi hợp tác với gia tộc Nika, trong vòng mười ngày tôi muốn gia tộc các người lập tức biến mất khỏi thành phố, không bao giờ được xuất hiện nữa."
Mấy chữ cuối cùng chứa đựng sự áp bức dọa người, khiến người ta nghe thấy không khỏi cảm thấy rùng mình vì sợ.
Sắc mặt Nika lập tức biến đổi: "Anh bạn trẻ à, chỉ vì một Lưu Xương Hạo mà làm sứt mẻ mối quan hệ tốt đẹp giữa chúng ta, như vậy đâu có đáng."
Lục Cận Phong lớn giọng nói ra bên ngoài: "Hạ Vũ, Hạ Huy, tiễn khách cho tôi."
Hạ Vũ và Hạ Huy vội vàng từ ngoài chạy vào: "Ông Nika, mời ông đi."
Nika nhìn Lục Cận Phong, rồi lại nhìn sang đứa con trai út bị gãy tay đang nằm kia của mình.
Đứa con trai út không lễ phép với Lục Cận Phong, bèn bị anh phế mất cánh tay, con trai cả bắt cóc Tô Yên thì bị chặt mất của quý.
Giờ đây Lục Cận Phong đã tỏ rõ thái độ, cho dù Nika biết thực lực của mình không đọ được với Lục Cận Phong, nhưng lúc này ông ta vẫn cố chấp nói: "Anh bạn nhỏ, tôi đây thật lòng thật dạ tới xin lỗi anh, anh không chấp nhận thì thôi còn khiến con trai tôi bị thương, chẳng lẽ anh thật sự nghĩ Nika tôi sợ Ám Dạ các người sao, gia tộc Nika có bề dày trăm năm, Ám Dạ của các người mới thành lập được bao nhiêu năm, thật là không biết tự lượng sức mình, nếu cứ thế mà bỏ qua chuyện ngày hôm nay thì tôi... gia tộc Nika chấp nhận nhượng ba mươi phần trăm cổ phần hợp đồng cho Ám Dạ."
Nhượng lại ba mươi phần trăm tổng giá trị cổ phần, tương đương với mấy tỉ lợi nhuận một năm đó.
Đây thực sự là giọng điệu vô cùng cương quyết, lời nói sắc bén nhất.
Lục Cận Phong cười nhạo: "Lục Cận Phong tôi không thiếu tiền, để xem tôi có dám động tới gia tộc Nika các người, rốt cuộc có phải không biết lượng sức hay không nhé?"
"Hạ Vũ, Hạ Huy, đuổi người." Lục Cận Phong đã mất sạch kiên nhẫn.
Ba giây sau.
Hạ Vũ và Hạ Huy mỗi người xách theo mỗi người nhà Nika tống cổ ra ngoài, tống cả thằng con út ra ngoài cùng bọn họ luôn.
Nika sống đến từng tuổi này rồi, nếu ném ra ngoài, e phải nhập viện mất.
Nika thấy thế thì lập tức vội vội vàng vàng đi khỏi, ông ta sợ bị ném ra ngoài.
Tất cả số quà Nika mang tới biếu cũng bị vứt hết ra ngoài.
Vạn Nhất đứng ở cửa phòng đối diện, anh ta vẫy tay nói với Nika: "Ông Nika, nếu nói theo phong cách người bản địa các ông ấy thì chính là tự triệt đường sống của mình đó."
Nika đã nhận thức được rằng chính vì suy nghĩ lệch lạc của ông ta đã hủy hoại cả gia tộc.
"Các người đừng quá tự mãn, muốn tiêu diệt gia tộc Nika bọn tôi đâu có dễ dàng thế."
Đây có lẽ là do Nika không chịu khuất phục.
Mười ngày sau, ông ta đã phải nhận lại sự nhục nhã ê chề.
Chỉ có điều lần này là chuyện cuối cùng.
Mấy cha con nhà Nika, giây trước mới từ trong khách sạn đi ra, giây sau Lục Cận Phong đã ra lệnh cắt đứt quan hệ với gia tộc Nika, trong vòng mười ngày phải hoàn toàn tiêu diệt được gia tộc Nika, người trong giới biết tin này đều cảm thấy chấn động.
Một bên là gia tộc lớn có bề dày trăm năm, một bên là Ám Dạ tuy vừa mới thành lập nhưng lại phát triển cực kỳ nhanh, bọn họ đều không thể đắc tội với hai bên, người thông minh sẽ chọn cách là người trung lập.
Buổi chiều hôm đó, Lãnh Phùng thật sự đến, đưa theo Lệ Quốc Minh, Lâu Doanh cũng đi cùng bọn họ.
Tô Yên cũng đã tới thị trấn này được hai ngày, cô rất nhớ con trai mình, chỉ mong được nhanh chóng trở về.
Đúng lúc Tô Yên và Lục Cận Phong đang chuẩn bị về nhà thì Lục Cận Phong nhận được một cuộc điện thoại, là Trần Tố Anh gọi tới.
Trong điện thoại, anh nghe thấy tiếng khóc của Trần Tố Anh: "Con ơi, Tứ Bảo lạc rồi, không thấy bọn trẻ đâu nữa."