Tô Yên chuyển tin nhắn cho Lâu Doanh: “Đối phương kêu vào quán bar, em thấy quán bar chưa?”
Lâu Doanh nhìn ra ngoài xe: “Dạ, em thấy rồi, vậy em vào trong.”
Tô Yên nhắc nhở: “Lâu Doanh, cẩn thận chút, có nguy hiểm gì thì gọi chị”
Trong quán bar chắc chắn sẽ có chuyện lạ, Tô Yên vô cùng lo lắng cho sự an nguy của Lâu Doanh.
Lâu Doanh nói đùa: “Chị, nếu em còn không đối phó mà kêu chị cứu thì khác nào dâng thêm mạng, chị yên tâm đi, những năm này em lăn lộn không phải công cốc đầu, có tình cảnh nào mà em chưa từng gặp qua, chị mau đi cứu
đứa bé đi.”
Tô Yên đáp: “Chị chủ yếu là lo lắng cho IQ của em chứ không phải lo lắng về khả năng đánh đấm của em.”
Lâu Doanh: "..."
“Chị yên tâm đi, một Tần Nhã Hân mà thôi, em còn không giải quyết được nữa sao, em vào trước đây, duy trì liên lạc, chị cũng có thể thấy được tình hình bên này của em mà tùy cơ hành sự.”
Lúc trước Tô Yên tìm Lâu Doanh bàn bạc xem phải đối phó thế nào, Lục Cận Phong nói đối phương chắc chắn sẽ tìm đến cửa, vậy thì cô cũng không thể ngồi yên chờ chết được.
Ý của Tô Yên vốn muốn để Lâu Doanh âm thầm đi theo là được rồi, Lâu Doanh lại đề xuất để em ấy đi thay cô.
Tô Yên biết rõ, Lâu Doanh là người thích hợp, gặp phải chuyện gì, Lâu Doanh cũng dễ dàng thoát được, nhưng không thể loại trừ tất cả nguy hiểm, giờ chính là một ván cược.
Nếu như đối phương thật sự là Tần Nhã Hân, vậy thì chắc chắn Tần Nhã Hân sẽ không nhân từ mà giao đứa bé ra, nhưng với cái trình độ hận cô đến thấu xương như Tần Nhã Hân thì cô ta chắc chắn sẽ xuất hiện.
Đây là cơ hội duy nhất cô có thể tìm được bé tư.
Lấy Lâu Doanh ra làm mồi nhử cũng là lựa chọn bất đắc dĩ.
Lâu Doanh mở cửa xuống xe, cầm ô đi về phía quán bar.
Cô ta bắt chước giọng nói, tư thế đi lại của Tô Yên, Tô Yên ngồi trong xe, nhìn Lâu Doanh đi tới, đi ngang qua xe cô, tới cửa quán bar.
Chưa kể, kỹ thuật giả dạng của Lâu Doanh thực sự đỉnh cao, Tô Yên tự mình thấy còn không phân được rõ.
Lâu Doanh quay đầu liếc nhìn về phía Tô Yên rồi đẩy cửa quán bar.
Cửa không khóa, đèn bên trong mờ mịt không rõ, Lâu Doanh thu ô lại, tay cầm cán ô.
Trong quán bar trống trơn, đừng nói là người, đến bóng quỷ còn không có.
Lâu Doanh thấp giọng nói vào tai nghe: “Chị, bên trong không có người.”
“Em đừng làm gì, tùy cơ hành động.”
Tô Yên vừa nói vừa quan sát xung quanh, nói không chừng Tần Nhã Hân đang ở gần đây.
Hai bên sông có rất nhiều xe đậu, người ở trong xe âm thầm quan sát cũng không chừng.
Lâu Doanh nghe theo lời của Tổ Yên, làm theo cách địch không động ta cũng
bất động.
Trong quán bar vô cùng yên tĩnh, Lâu Doanh đang định ngồi xuống nghỉ ngơi thì có tiếng bước chân từ tầng hai truyền xuống, nghe tiếng thì có tám người. Lâu Doanh nhìn sang và thấy tám kiểu đàn ông khác nhau đang tiến đến, tám người đứng thành hàng trước Lâu Doanh, cúi xuống đồng thanh hộ lên: “Chị, chào buổi tối.”
Lâu Doanh: “..”
Thế này làm Lâu Doanh có cảm giác đến bar gọi giai, hận không thể hô một câu, gọi lại đi.
Có đàn ông vạm vỡ, có loại thì khí chất tao nhã, còn có cả loại bảnh đến yêu nghiệt, có người thì mặc đồng phục, đeo kính ăn mặc nhã nhặn.
Lâu Doanh không nhịn được nuốt nước bọt, tự nhủ: “Mẹ ơi, nay có diễm phúc thật đấy, người nào người nấy đều thích ghê.”
Tô yên ở bên kia tai nghe nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Lâu Doanh nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Lâu Doanh đè giọng nói: “Đối phương chuẩn bị cho em tám tên giai bao, nói chuẩn ra là chuẩn bị cho chị.”
Lâu Doanh nhìn tám người, chỉ thiếu chảy cả nước miếng, đưa tay không đứng đắn sờ người người đàn ông vạm vỡ, khen: “Da nhẵn thật đấy.”
Tô Yên: "..”
Cô biết ngay Lâu Doanh không đáng tin mà.
Trong quán bar có gắn camera giám sát, ở nơi khác, trong một chiếc xe, có người phụ nữ quấn băng gạc quanh mặt xem cảnh này ở quán bar.
Nhìn thấy Lâu Doanh đưa tay trêu chọc người đàn ông cơ bắp, đôi mắt người phụ nữ thoáng lóe lên vẻ ngạc nhiên, sau đó cô ta lập tức chế nhạo: “Tô Yên, tôi biết ngay cô là loại đàn bà phóng đãng mà, Lục Cận Phong không có ở đây, thấy đàn ông là tớn cả lên rồi.”
Danh tiếng của Tổ Yên cứ thể bị một hành động của Lâu Doanh hủy mất.
Trong quán bar, Lâu Doanh đeo mặt nạ Tô Yên, đặt tay lên vai người đàn ông vạm vỡ, bắt đầu nói như chuyện thường: “Cậu trai trẻ, người ở đâu vậy? Sao lại làm thế này? Ai kêu các cậu đến?”
Bàn tay của Lâu Doanh thỉnh thoảng chạm vào người đàn ông cơ bắp, sau đó lại bắt đầu chọc ghẹo người đàn ông ăn mặc nhã nhặn: “Cậu trai trẻ nhìn đẹp trai ghê, lần đầu à?”
Người đàn ông ăn mặc nhã nhặn đỏ mặt xấu hổ đáp: “Dạ.”
Tần Nhã Hân mời những người này về để hủy đi Tô Yên, nhưng giờ toàn cảnh lại thay đổi hoàn toàn, Tần Nhã Hân mời những người này, ngược lại bị Lâu Doanh trêu chọc.
Tô Yên nghe được những lời chọc ghẹo người khác của Lâu Doanh qua tai nghe thì nâng trán, mặc niệm trong lòng, xem như không nghe thấy gì.