Mục lục
Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy người nói chuyện đều là chú của Lục Cận Phong. 

Vẻ mặt Lục Cận Phong sa sầm chẳng nói gì. Vạn Nhất liếc nhìn Lục Cận Phong, anh càng im lặng không nói chuyện, vẻ mặt sẽ càng thêm đáng sợ, khiến người ta trông mà hãi. 

Hạ Phi không nhìn được thanh minh cho Tổ Yên: "Mẹ con không giết bà nội!" 

"Đúng vậy, mẹ con bị oan." Hạ Vũ Mặc cũng nói. 

Hai đứa trẻ hoàn toàn tin tưởng Tô Yên. 

Lục Cận Phong lạnh lùng nói: "Vạn Nhất, đưa Hạ Phi và Tiểu Vũ về phòng." 

"Vâng." Vạn Nhất đi tới trước mặt Hạ Phi và Hạ Mặc Vũ, nháy mắt ra hiệu: "Theo tôi lên lầu" 

Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc cũng không muốn ở lại đây, những người này không tin Tổ Yên, bọn họ đều nóng lòng muốn bắt Tô Yên lấy mạng đền mạng. 

Vào phòng, mặt nhỏ của Hạ Phi trở nên nghiêm túc: “Anh Vạn, cha tôi rốt cuộc có ý gì? Ông ấy cũng không tin mẹ hay sao?" 

Tiểu Bảo tức giận hai tay chống nạnh: "Nếu cha không tin mẹ, thế chúng ta phải bỏ nhà ra đi thôi." 

"Hai đứa đừng lo, dù anh ấy không tin chính mình đi chăng nữa cũng không có chuyện anh ấy không tin mẹ mấy đứa đầu." Vạn Nhất nói: "Hai đứa mấy nay ngoan ngoãn mà ở nhà đi, đừng để cha hai đứa nhọc lòng" 

Hạ Phi thở phào nhẹ nhõm, giọng điệu như thể người lớn: "Anh Vạn, anh đừng kéo chân sau của cha tôi nữa là được." 

Vạn Nhất: "..." 

"Một nhà mấy người thật sự chẳng có tí lương tâm nào, tôi đây bận tâm lo nghĩ, vội trước vội sau, mấy người lại còn nói tôi như thế." Vạn Nhất ôm ngực, dáng vẻ tan nát cõi lòng: "Ôi, trái tim của tôi rất đau, hai đứa có nghe thấy âm thanh trái tim tôi đang vỡ vụn không?" 

"Trẩu." 

"Nhạt!" 

Hai anh em đều chẳng có hứng thú nào xem Vạn Nhất diễn tuồng. 

Đại sảnh. 

Chi bên nhà họ Lục càng nói càng hăng, ai nấy đều chỉ hận không thể lập tức giết chết Tô Yên. 

Ánh mắt Lục Cận Phong sa sầm, nghiêm giọng quát: "Cút hết cho tôi." 

Người ngoài nhìn vào, Lục Cận Phong càng tức giận, vậy có nghĩa anh càng hận Tổ Yên, đau khổ quá mức nên mới quát tháo bọn họ. 

Ánh mắt đám người chi bên nhà họ Lục nhìn Lục Cận Phong lộ vẻ thông cảm, sau đó cả đám mặt mày xám xịt bị đuổi hết ra ngoài. 

Lục Gia Hành cũng đang định đi cùng mọi người thì bất ngờ bị Lục Cận Phong gọi lại. 

"Chú hai." 

Giọng nói Lục Cận Phong lạnh lùng, bị anh gọi từ phía sau như thế, Lục Gia Hành có cảm giác như thế có ai đó đang bóp cổ mình vậy. 

"Cháu...cháu trai cả." 

Lục Gia Hành nói chuyện hơi lắp bắp. 

Lục Cận Phong không còn mẹ, vợ cũng mất tăm mất tích, bây giờ cả người đằng đằng sát khí, ánh mắt quá khiến người ta sợ hãi. 

"Sao em họ không tới?" Lục Cận Phong nãy giờ không thấy Lục Thừa Mẫn đâu. 

"Thừa Mẫn, nó...nó...chú cũng không biết nó đã đi đầu." Lục Gia Hành giả ngụ: "Gần đây tiệm bánh bận tối mắt, chắc là nó đi nhập hàng rồi. Cháu trai cả, mong cháu hãy nén đau buồn." 

Lục Cận Phong nhìn chằm chằm Lục Gia Hành vài giây, nói với Hạ Vũ ngồi bên cạnh: "Hạ Vũ, thay đổi đưa chú hai về nhà." 

“Vâng, thưa ông chủ." Hạ Vũ bước tới trước. 

Trong lòng Lục Gia Hành hoảng sợ, nếu gã về theo ông ta, kiểu gì chuyện Tô Yên đang trốn ở nhà ông ta cũng bị lộ. 

"Không cần đâu." Lục Gia Hành từ chối rất vô cùng dứt khoát, phản ứng cũng có phần thái quả. Ý thức được mình đã phản ứng quá mức, ông ta lại nói: "Cháu trai cả, chú tự bắt taxi về là được rồi, không cần phiền phức như vậy." 

Nói xong, Lục Gia Hành bước nhanh ra ngoài. 

Lục Dụng Viễn nheo mắt thật sâu, nói với Hạ Vũ: "Đi theo." 

"Vâng." Hạ Vũ lập tức bám theo. 

Đám người tạp nham đều đã đi hết, nhà họ Lục trở nên yên tĩnh hơn. Lục Cận Phong đi tới bên cạnh ông cụ Lục, nói: "Ông nội, ông về phòng nghỉ ngơi trước đi." 

Tuổi tác ông cụ đã cao, Lục Cận Phong lo thân thể ông không chịu nổi. 

Ông cụ Lục muốn nói gì đó, miệng khẽ mở, cuối cùng lại vẫn thở dài một hơi không nói gì, chống gậy trở về phòng. 

Đại sảnh vắng tanh, Lục Cận Phong đi tới bên cạnh quan tài trống rỗng, sờ sờ quan tài, nói như lập thệ: "Mẹ, con nhất định sẽ tìm ra kẻ đã giết mẹ" 

Lục Cận Phong đứng trước quan tài trống rỗng của Trần Tú Anh tưởng niệm một hồi, khi trở về phòng liền phát hiện điện thoại đang đổ chuông. 

Tô Yên gọi mấy cuộc cũng không thấy ai trả lời, đang định cúp máy thì tín hiệu đột nhiên được kết nối, giọng nói trầm khàn của Lục Cận Phong truyền đến: "Yên Yên, là em sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK