Mục lục
Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý - Tô Yên - Sở Hướng Nam (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không thể không nói, Hoàng Nam thực sự đối với Lâu Doanh như thể nắm chắc trong lòng bàn tay.

Nếu Lâu Doanh phát hiện ra thân phận của mình, thì chắc hẳn việc chém Lệ Quốc Minh một nhát dao chỉ là chuyện nhỏ, nhưng đối với Lâu Doanh mà nói thì nó có thể ảnh hưởng lớn tới cả đời.

Tô Yên nắm chặt lấy tấm ảnh ố vàng, khóe miệng giật giật: "Chú Nam Miêu, chú thật đúng là người không tử tế gì cả, để lại cho cháu một vấn đề lớn như này, chú nói chú đã giữ bí mật nhiều năm như vậy, thế giờ chú nói cho cháu biết làm gì chứ."

Điều này thực sự khó xử, không thể để cho Lâu Doanh biết được, không được phép tiết lộ, nhưng nếu để mãi trong lòng thì nó chính là một nút thắt lớn.

Đây là đang muốn làm khó cô mà.

Hoàng Nam xúc động cười: "Chú đã chôn nửa người trên đất vàng, cũng không thể mang bí mật này vô quan tài được, dù sao sớm muộn gì chuyện này chú nói cho cháu biết, còn về việc có nên nói cho Lâu Doanh hay không, là do cháu tự quyết định."

Tô Yên cười khổ hỏi: "Chú Nam Miêu, kế hoạch của chú trong tương lai là gì?"

Cố ý đến tìm cô, tiết lộ bí mật lớn cho cô biết, chắc hẳn ông ấy đang ngầm tính toán gì đó.

Hoàng Nam thở dài: "Thiên Lang giờ đây đã không còn là Thiên Lang của quá khứ, Lệ Quốc Minh đi tù, Tần Chấn Lâm cũng đã chết, mẹ cháu thì đã yên nghỉ nơi suối vàng, bằng hữu cũ đều không còn, chú định sẽ đi ngao du khắp nơi."

Chuyện Tần Chấn Lâm giả chết, theo lẽ tự nhiên thì đương nhiên càng ít người biết càng tốt.

"Chú Nam Miêu, hãy trân trọng mọi con đường, khi có thời gian thì hãy quay trở lại."


“Được rồi.” Đôi mắt đục ngầu của Hoàng Nam đầy tang thương, nó tràn đầy tâm sự: “Tiểu Yên, mộ mẹ cháu ở đâu?

Khi tới Đế Đô, với tư cách là người ái mộ của Lệ Uyển, Hoàng Nam nhất định phải tới mộ thỉnh lễ.

Trong lòng Tô Yên có chút sững sờ, sau khi nói cho Hoàng Nam địa chỉ, cô nhanh chóng gọi điện cho Tần Chấn Lâm.

Tần Chấn Lâm nhận được điện thoại của Tô Yên, khẽ than thở: "Con gái, sao có thể để cái kẻ Nam Miêu hôi hám đó đến cúng lễ mẹ con chứ? Đây không phải là đang gián tiếp cắm sừng cho cha hay sao?"

Tô Yên: "..."

"Nghe tôi nói này lão Tần, sao lòng ông nhỏ nhen quá vậy, mẹ tôi đi rồi là chuyện tốt, nếu mẹ tôi còn ở đây, có lẽ ông sẽ nhốt bà ấy ở nhà, không cho gặp ai hết, và cũng không cho ai gặp bà ấy. "

Tần Chấn Lâm là người có đầu óc nhỏ nhen và sở hữu, nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó.

Bia mộ của mẹ cô đều bị Tần Chấn Lâm thay đổi, chỉ có một câu "Chồng, Tô Đình Nghiêm lập".

Chữ được khắc trên bia mộ được Tần Chấn Lâm thay đổi thành câu "Mộ của vợ tôi, chồng Tần Chấn Lâm lập".

Chỉ một câu đơn giản thế thôi cũng để người ta thấy được tính bá đạo và chiếm hữu của Tần Chấn Lâm ghê tởm thế nào.

Lúc sống, không thể trở thành một cặp vợ chồng, lúc ra đi cũng phải đặt tên trên bia mộ.

Tần Chấn Lâm ở đầu bên kia điện thoại lẩm bẩm: "Tính tình như mẹ con, con đánh chết cha luôn đi cũng được."

Tô Yên thính tai, nghe được không khỏi mừng rỡ: "Mau trốn đi, tôi cúp máy đây."

"Chờ đã, con gái, khi nào họ của con sẽ được đổi lại?"

"Tôi không có ý định thay đổi, ông đừng lo lắng, cứ như vậy đi.” Nói xong Tô Yên trực tiếp cúp điện thoại.

Nếu thay đổi tên thì cách phát âm trong tên của cô sẽ rất phức tạp.

Lúc đầu, mẹ cô đã chọn chữ Yên cho cô, không chỉ vì chữ Yên có nghĩa là ngày và đêm, mà còn vì Tô và Yên là đồng âm, cái tên này đã chứa đựng tình yêu thương của mẹ cô dành cho Tần Chấn Lâm, đổi họ hay không thì cũng không giải quyết được nhiều vấn đề.

Bất kể như thế nào, Tô Đình Nghiêm cũng có ơn nuôi dưỡng và dạy dỗ cô, cô không thể vô ơn bội nghĩa được.

Vì vậy, vấn đề thay đổi họ là việc không có gì phải thương lượng.

Sau cuộc điện thoại, Tô Yên bước vào phòng, còn Lâu Doanh và Bạch Phi Minh thì chơi cờ một cách chán nản.

“Chị ơi, chú Nam Miêu nói gì vậy?” Lâu Doanh vừa cúi mặt chơi cờ vừa hỏi.

"Không có chuyện gì, ông ấy tới chào tạm biệt chị. Nhân tiện hỏi nơi an nghỉ của mẹ ở đâu." Tô Yên treo bức ảnh lên: "Chị đi ra ngoài làm chuyện, mấy đứa..."

Lâu Doanh xua tay: "Chị cứ đi đi, em và Phi Minh ở nhà nghỉ ngơi."

Tô Yên có chút buồn bực.

Ồ!

Đây không phải tính cách ngày thường của Lâu Doanh.

Nếu đây mà là trước đây, cô ấy chắc chắn sẽ đòi đi theo.

Tô Yên nhìn Lâu Doanh một hồi và thấy rằng đôi mắt Lâu Doanh hơi đỏ.

Điều này thậm chí còn lạ hơn.

Bạch Phi Minh nói: "Mấy ngày nay cô ấy suy nghĩ tìm cách lật ngược một ván với Vạn Nhất. Chuẩn bị là ngày ngày tám tháng Giêng âm lịch. Cô ấy muốn nghỉ ngơi một chút, nạp lại năng lượng."

Mùm tám ở nhà họ Vạn có tiệc ngày.

"Được, vậy chị không quan tâm em nữa, cứ coi như nhà của mình, cứ tự nhiên mà đặt hàng."

Sau khi Tô Yên dặn dò, thì đi ra ngoài.

Nhìn thấy Tô Yên đã đi rồi, Lâu Doanh đẩy bàn cờ: "Mình đi ngủ đây."

"Lâu Doanh, cậu..." Bạch Phi Minh có chút ngập ngừng

"Mình không sao.”Lâu Doanh quay lưng về phía Bạch Phi Minh, hít một hơi thật sâu và mỉm cười: “Ngủ một giấc thì không sao nữa rồi, đúng là tò mò hại chết con mèo.”

...

Trước hết, Tô Yên liên hệ với Lục Cận Phong và nhờ Lục Cận Phong thu xếp, để cô có thể gặp Lệ Quốc Minh.

Theo những gì Hoàng Nam nói, vụ án của Tô Duy mà nói là một hạn chế.

Nếu Lệ Quốc Minh thực sự muốn lôi con trai mình xuống nước cùng, thì cô không còn gì để nói cả.

Tô Yên và Lục Cận Phong gặp nhau tại cổng trại giam.

Lục Cận Phong xuống xe, lập tức chạy về phía Tô Yên: "Yên Yên, tại sao em lại đột nhiên muốn gặp Lệ Quốc Minh, chuyện này còn chưa giải quyết xong, cứ giao cho anh."

Tô Yên vẻ mặt nghiêm túc: "Vừa rồi Hoàng Nam đến nói cho em một bí mật. Em phải tới tìm Lệ Quốc Minh, có lẽ có thể để cho Tiểu Duy ra tay sớm hơn."

"Có chuyện gì vậy?"

"Tiểu Duy là con riêng của Lệ Quốc Minh."

Lục Cận Phong khá ngạc nhiên sau khi nghe điều này, rồi nói: "Đúng là cẩu huyết ở mọi nơi mà."

Tô Yên khụt khịt mũi hai cái: "Nếu Lệ Quốc Minh không phải người của nhà họ Lệ, mẹ em đã không phải đưa em đến Đế đô, thì em vẫn sẽ là viên ngọc quý trong lòng bàn tay của Tần Chấn Lâm, anh cũng sẽ không xảy ra việc gì."

"Yên Yên, những người anh muốn gặp đều có thể gặp, dù họ có đang sống ở bất kì nơi đâu trên thế giới. Anh gặp em, em lấy thân phận là cô chủ nhà họ Tô, đó chỉ là một trong những phương thức gặp gỡ."

"Này mới mấy giờ không gặp, anh đã trở thành triết học gia rồi hả?"

"Yên Yên, nhân tiện, mình đặt tên cho con gái của chúng ta."

"Tên gì?"

"Thi, Nhĩ, kết hợp với nhau, chẳng phải sẽ rất thơ mộng sao."

Tô Yên dừng lại, liếc Lục Cận Phong: "Ông xã, anh có chắc chắn đây là một cô gái không?"

Cô nhớ đến vụ cá cược với Lâu Doanh, nếu có thêm hai đứa con trai, thì cô sẽ cho cậu cả Lục khiêu vũ.

“100%, anh mơ thấy là hai cô con gái.” Lục Cận Phong có vẻ rất tự tin.

"Chồng à, em đã đánh cuộc với Lâu Doanh, nếu không phải là con gái thì anh sẽ phải khiêu vũ."

Lục Cận Phong: "..."

Lân này lại bị vợ rao bán.

"Nếu mình thắng..."

Tô Yên cười xấu xa nói: "Lâu Doanh sẽ đi tỏ tình với Vạn Nhất."

Nghe vậy, Lục Cận Phong cũng rất mong đợi.


Tô Yên là một người nhanh nhẹn và kiên quyết, sau khi nhìn thấy Tần Chấn Lâm trong trại tạm giam, cô trực tiếp buông một câu: "Nhớ Hải Vân không? Lệ Quốc Minh, nếu chú không muốn chết, đừng kéo Tiểu Duy xuống cùng chú nữa, Lâu Doanh với cậu ấy đằng nào cũng là máu mủ của chú. Là các con của Hải Vân."


Cái tên Hải Vân đã nhiều năm không được nghe thấy, Lệ Quốc Minh bị lời nói của Tô Yên làm cho choáng váng đến mức không nói nên lời một lúc lâu.


Ông ta kích động đứng dậy khỏi ghế: "Không thể nào, Tiểu Yên, mày cũng thật mưu mô như mẹ mày, còn muốn giễu cợt tao rồi minh oan cho Tiểu Duy, đừng tưởng tao không biết, Tiểu Duy là con hoang của mẹ mày. "


Tô Yên đột nhiên hiểu được lí do tại sao Lệ Quốc Minh lại muốn hại Tô Duy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK