“Không phải em đã đi Moscow rồi sao? Chuyến bay cất cánh lúc tám giờ tối nay mà, bây giờ đáng lẽ em phải ở trên máy bay chứ, sao em lại ở đây?”
Tô Yên vừa bất ngờ vừa vui mừng, cô thật sự không nỡ để Lâu Doanh và Bạch Phi Minh rời đi.
Lâu Doanh thổi thổi tóc mái, thở dốc nói: “Cũng không biết tên nhà giàu mới nổi nào đã bao hết tất cả các chuyến bay đi Moscow rồi, em không đi được nữa.”
Tô Yên ngạc nhiên, còn có chuyện này sao?
Bạch Phi Minh hỏi: “Hôn lễ khi nào bắt đầu? Sao không thấy Vạn Nhất?”
Sau khi được nhắc nhở, Tô Yên mới nhớ ra, hình như hôm nay đúng là cô không hề nhìn thấy Vạn Nhất.
“Có phải đang ở ngoài cửa đón tiếp khách khứa không?”
“Không có.” Lâu Doanh ngồi xuống: “Có phải là biết em đến nên cố tình trốn rồi không?”
“Mẹ, con biết cha nuôi đang ở đâu.” Giọng nói của Hạ Vũ Mặc vang lên.
Lâu Doanh xoa tay: “Đang ở đâu?”
Hạ Vũ Mặc chỉ ngón tay: “Con vừa mới thấy ở nhà vệ sinh đấy.”
Lâu Doanh nở nụ cười xấu xa, nói với Tô Yên: “Chị, em đi nhà vệ sinh một chút.
Trong nhà vệ sinh.
Vạn Nhất và Hạ Phi đang đứng ở máng tiểu, động tác của hai người giống nhau như đúc, sau khi đi xong, rung một cái, kéo quần lên rồi rửa tay.
Lúc đứng ở bồn rửa tay, Hạ Phi nói một cách sâu xa: “Cha nuôi, đưa tiền bịt miệng đây.”
“Tiền bịt miệng gì?” Vẻ mặt Vạn Nhất ngẩn ra.
Hạ Phi phẩy phẩy vết nước trên tay, ham tiền cười nói: “Cha nuôi, cha giàu có như vậy, đừng có keo kiệt nữa, cha hào phóng đến mức mua hết tất cả các chuyến bay đi Moscow, chỉ chút tiền bịt miệng này, chỉ là số lẻ thôi mà.”
Vạn Nhất vừa nghe thấy, vội vàng che miệng Hạ Phi lại, cẩn thận nhìn xung quanh, sợ bị người khác nghe thấy.
“Hạ Phi, sao con biết chuyện này?”
Hạ Phi cười chỉ chỉ vào lỗ tai: “Con nghe thấy cha gọi điện thoại.”
Lúc này Vạn Nhất mới phản ứng kịp, những lời Hạ Vũ Mặc và Hạ Phi nói ở trước cửa là gài bẫy anh ta.
“Muốn bao nhiêu?” Vạn Nhất đầu hàng: “Mười ngàn.”
“Ít sáu con số không rồi, như vậy mới chứng tỏ cha nuôi không hẹp hòi chứ.”
Vạn Nhất: “…”
“Đúng rồi, con một phần, em trai một phần nữa.” Hạ Phi vỗ vỗ Vạn Nhất với vẻ sâu xa: “Cha nuôi, của đi thay người, nếu để dì út biết cha gây trở ngại ở giữa khiến dì ấy không đi Moscow được, cha cũng biết hậu quả rồi đấy.”
“Các người đúng là một đám quỷ hút máu, người lớn gạt tiền tôi, người nhỏ cũng gạt tiền tôi.” Vạn Nhất khóc không ra nước mắt, âm thầm thề lần sau làm việc phải sạch sẽ một chút, đừng có để lộ sơ hở.
Vạn Nhất chuyển ngay cho Hạ Phi tiền bịt miệng sáu số không ngay tại chỗ, một trăm ngàn, lại còn tận hai phần, Hạ Phi nhìn thấy số dư tài khoản tăng lên hai trăm ngàn, cười híp mắt nói: “Cảm ơn cha nuôi nhé.”
“Nhận tiền rồi thì đừng có nói năng lung tung đấy, cha chỉ là không thích mụ phù thuỷ đó, không có ý gì khác đâu.”
Sao câu nói này nghe có vẻ giấu đầu lòi đuôi thế.
“Vạn lão nhị, con cũng đâu có nói cha có ý đồ với dì út đâu.” Hạ Phi cười híp mắt: “Chẳng lẽ Vạn lão nhị đã thật sự nhìn trúng dì út của con rồi sao?”
Cầm tiền rồi thì lật mặt, đến hai tiếng cha nuôi cũng không gọi nữa.
Thật là quá thực dụng rồi.
Vạn Nhất khinh thường cười: “Sao cha có thể nhìn trúng mụ phù thuỷ đó chứ, cô ta gây ra nhiều phiền phức cho cha như vậy, đương nhiên cha sẽ không để cô ta được yên ổn rồi.”
Hạ Phi giơ ngón tay cái lên: “Cha cứ tuỳ ý.”
Bắt chẹt được một khoản, Hạ Phi hài lòng đi ra ngoài.
Trùng hợp thay, ở trước cửa nhà vệ sinh, Hạ Phi nhìn thấy Lâu Doanh đang đi về phía bên này.
Lâu Doanh cũng nhìn thấy Hạ Phi: “Hạ Phi, con có nhìn thấy tên Vạn Nhất chết tiệt không?”
“Đang ở bên trong đấy.” Hạ Phi rất không phúc hậu, trực tiếp bán đứng Vạn Nhất.
“Được, thật sự còn ở bên trong cơ đấy.” Lâu Doanh xắn ống tay áo lên, đi vào.
Đó là nhà vệ sinh nam đấy.
“Cha nuôi, cha tự mình cầu phúc đi.”
Hạ Phi đi ra sảnh hôn lễ, Hạ Vũ Mặc đang đợi ở trước cửa.
“Anh hai, có lấy được tiền bịt miệng chưa?”
Hạ Phi mặt không đỏ tim không đập nói: “Lấy rồi, mười ngàn, đã nói là chia mỗi người một nửa, trở về anh cho em năm ngàn.”
“Chỉ có mười ngàn à, sao ít vậy.”
“Gần đây Vạn lão nhị rất nghèo, em trai, chúng ta phải thông cảm cho người khác, không thể lòng tham không đáy.”
Hạ Vũ Mặc miễn cưỡng tiếp nhận: “Vậy được rồi, anh hai, trở về nhớ đưa tiền cho em đấy.”
“Yên tâm đi, anh là anh ruột của em, sao có thể lừa tiền của em chứ.”
Hai anh em sóng vai nhau đi vào trong.
Chuyện này nói với chúng ta rằng, bạn sẽ không bao giờ biết người trung gian của bạn đã ăn chặn bao nhiêu tiền của bạn.
Hôn lễ đã bắt đầu.
Người chủ trì đứng trên sân khấu nói một lượt, chú rể bước vào hội trường trước, còn cô dâu đã thay bộ váy cưới khác. Lúc người chủ trì nói: “Xin mời cô dâu xinh đẹp nhất hôm nay bước vào hội trường.”, cửa lớn mở ra, Vạn Linh San mặc bộ váy cưới màu trắng bước vào hội trường tổ chức hôn lễ.
Lúc không la lối om sòm, Vạn Linh San vẫn khá xinh đẹp.
Lục Cận Phong nắm chặt tay Tô Yên, anh thấy cô nhìn chằm chằm cô dâu, tưởng rằng cô cũng muốn mặc váy cưới, nên nói bên tai cô: “Yên Yên, những gì nên cho em, anh sẽ không thiếu một thứ.”
Đối với người mình yêu sâu đậm, luôn sợ mình cho ít hơn, chứ đâu sợ cho đi nhiều hơn.
Tô Yên lập tức hiểu ý của Lục Cận Phong, trong lòng cô cảm động: “Đợi sinh đứa nhỏ ra rồi nói, nếu không dáng vẻ này của em xấu lắm.”
Bụng cũng đã to lên rồi, Trần Tú Anh lại chưa xuất viện, đợi Trần Tú Anh xuất viện rồi mới có thể chuẩn bị hôn lễ, cũng phải vài tháng nữa, đến lúc đó bụng cô cũng đã sáu bảy tháng rồi, lễ nghi trong hôn lễ lại rườm rà, rất mệt mỏi.
“Trong mắt anh, lúc nào em cũng đẹp cả.”
“Tối nay mấy lời thả thính đang sale à, sao miệng anh lại ngọt thế.”
Hai người kề tai thì thầm, thật sự là khiến người bên cạnh ghen tị.
An Hinh ngồi ở hàng ghế sau nhìn thấy cũng thật muốn yêu đương, lẩm bẩm nói: “Bạch mã hoàng tử của mình khi nào mới xuất hiện đây.”
Vừa dứt lời, Lý Văn chạy qua vèo một cái, ngồi xuống bên cạnh An Hinh: “Hinh Hinh, anh mua về cho em rồi này.”
An Hinh nhìn thấy Lý Văn đột nhiên xuất hiện, tâm trạng đang tốt bỗng chốc biến mất.
Nếu Lý Văn chính là bạch mã hoàng tử của cô, vậy cô thà xuất gia làm ni cô còn hơn.
“Tôi đâu có bảo anh mua gì, anh mua cái gì rồi.”
Lý Văn hùng hùng hổ hổ mua thuốc cầm máu ở bên ngoài về, có bọc đen đựng lại, đưa cho An Hinh: “Em mau uống đi, uống rồi sẽ ổn thôi.”
An Hinh nghi hoặc mở túi xốp ra, nhìn thấy ba chữ “thuốc cầm máu” trên hộp, tức đến nhét lại hộp thuốc cho Lý Văn: “Anh có bệnh à.”
“Lần này đâu có mua sai, sao lại tức giận rồi.” Lý Văn không hiểu.
“Anh đúng là đồ thiểu năng, có ai đến tháng mà uống thuốc cầm máu chứ.” An Hinh vội vàng đổi chỗ: “Đừng có nói là anh quen biết tôi.”
Thật là mất mặt mà.
Lưu Tuyết Lam ở bàn bên cạnh nhìn thấy con trai nhà mình gặp khó khăn, đi qua: “Con trai, con lại chọc giận An Hinh rồi.”
“Con đâu biết tại sao cô ấy lại tức giận, phụ nữ thời nay thật là khó hầu hạ.” Lý Văn nản chí: “Cô ấy đến tháng, nói là bụng đau, con mua thuốc giảm đau không được, mua thuốc cầm máu cũng không được, rốt cuộc là cô ấy muốn thế nào chứ.”
Lưu Tuyết Lam vừa nghe thấy, rồi nhìn hộp thuốc một cái, cũng suýt nữa đã tức đến nôn máu, hận không thể rèn sắt thành thép: “Sao mẹ lại sinh ra một đứa thiểu năng như vậy chứ.”
“Mẹ, sao vậy? Có gì không đúng sao? Là chị nói với con vậy mà.”
“Câu nói nguyên văn của chị con là gì?”
Lý Văn học theo dáng vẻ và giọng điệu lúc đó của Tô Yên, nói: “Chị nói thế này này, sao cậu không đi mua thuốc cầm máu đi, sau đó thì con đã đi mua thuốc.”
Lưu Tuyết Lam: “…”
Đứa con trai ngu ngốc này, đến lời nói mát cũng nghe không ra.
“Mẹ, mẹ chỉ con một chiêu nào, nếu không mẹ sẽ không có con dâu đấy.”
Lưu Tuyết Lam hỏi: “Con theo đuổi mấy cô bạn gái trước kia của con thế nào?”
“Mấy cô đó cần gì con theo đuổi, với sức hút của con trai mẹ, toàn là do người khác theo đuổi con không đấy chứ.” Lý Văn nói đến thời vẻ vang trước đây, tỏ vẻ vô cùng hớn hở.
Lưu Tuyết Lam tạt một gáo nước lạnh: “Bọn họ không phải nhìn trúng sức hút của con, mà là nhìn trúng cha con.”
Ý của Lưu Tuyết Lam là nhìn trúng tiền của Lý Mộc Sinh, có một ông cha giàu có, cho dù Lý Văn có giống Thần Chung Quỳ thì cũng sẽ có phụ nữ theo.
Lý Văn kêu lên một tiếng: “Bọn họ muốn làm mẹ kế của con sao?”
Lưu Tuyết Lam giơ tay muốn đánh người: “Sao mẹ lại sinh ra một đứa con ngu ngốc như vậy chứ.”
Giả vờ đánh vài cái, Lưu Tuyết Lam không quan tâm nữa, bà cảm thấy thật vô vọng với việc tìm con dâu ôm cháu chắt, bà vẫn là đi tìm chồng bà thôi.
Lý Mộc Sinh thấy vợ mình tức tối, sau khi biết được sự việc, cũng suýt chút nữa đã đi đánh con trai.
Hôn lễ vẫn đang tiếp tục, Sở Hướng Nam cầm nhẫn trong tay, đi về phía Vạn Linh San, lúc quỳ một chân xuống, đột nhiên vang lên tiếng rẹt rẹt.
Quần của Sở Hướng Nam rách rồi.
Tiếng rách đó vô cùng rõ ràng, đũng quần bị thủng một lỗ lớn, quần trong có màu gì đều bị nhìn thấy hết.
Cả hội trường im lặng, hai giây sau, khách khứa cùng nhau cười phá lên.