Một khi kích nổ, vậy thật sự sẽ là chết chung.
Tô Yên hốt hoảng: "Tiểu Duy, đừng làm bậy, mau bỏ xuống."
"Con đàn bà khốn kiếp, tao đã sớm khuyên nó là không nên tin tưởng mày thì nó cứ khăng khăng không chịu nghe. Tao đã nói trên đời này ngoại trừ tao ra, không ai là thật lòng với nó, mày không xứng làm chị của nó."
Tô Duy nói xong lập tức muốn kích nổ trái bom.
Sắc mặt Lục Cận Phong vẫn không đổi, Chu An bị dọa sợ đã hối hả chạy trốn chết. Đối diện với cửa tử, bản năng của con người vốn là muốn giữ cái mạng mình.
Những người Chu An dắt tới cũng xôn xao lùi về sau.
"Đi chết hết đi." Tô Duy cười to vài tiếng, sau đó ấn nút cho nổ.
Tô Yên cũng hoảng loạn, nhưng mà sau khi Tô Duy ấn nút kích nổ xong, xung quanh lại không xảy ra chuyện gì cả.
Tô Duy bối rối: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Tô Duy ấn thêm vài cái, nhưng vẫn không có gì xảy ra.
Nhìn thấy không có nổ, Chu An cũng quay trở lại. Lục Cận Phong nhìn Tô Duy với vẻ mặt không có chút cảm xúc nào, nói: "Tất cả bom ở chỗ này, tôi đã gỡ hết rồi."
"Sao lại có thể có chuyện đó." Tô Duy không tin, cậu ta đi nhìn xem mấy chỗ lắp bom, quả nhiên đều đã bị hủy rồi.
Tô Yên cũng rất bất ngờ: "Anh phá mấy quả bom đó từ khi nào vậy? Sao em lại không biết?"
"Vừa nãy lúc chờ em phát hiệu, anh cũng đã tiện tay gỡ hết rồi."
Giọng điệu của Lục Cận Phong nhẹ như gió thổi, như thể vừa tiện tay quẳng đi đống rác vậy.
Tô Yên: "..."
Đây chính là bom đó.
Tô Yên giơ ngón cái lên, cảm thán: "Chồng em đúng là đỉnh của chóp."
Thực ra chuyện phát hiện bến tàu bị đặt bom cũng là một trùng hợp, vừa nãy Lục Cận Phong trốn trong thùng hàng, vừa hay chỗ ở ngay bên chân có đặt bom.
Khi nãy anh cũng đã kiểm tra bến tàu một lượt rồi, phát hiện tổng cộng có năm chỗ đặt bom.
Trong bóng tối khiến Tần Nhã Hân không nhận ra Lục Cận Phong, chỉ nghĩ rằng Tô Yên đang nắm tay một người đàn ông xa lạ nào đó. Nhìn dáng vẻ thân mật của hai người, cô ta bèn kích động lấy điện thoại vội vàng chụp lại.
Trong lòng cũng nghĩ, chờ sau khi gặp Lục Cận Phong sẽ nhất định cho anh xem chuyện Tô Yên lén lút thông gian với người khác ở sau lưng anh.
Tô Duy tức đến không chịu được, công tình cậu ta gài bom tỉ mỉ nay đã đổ sông đổ bể rồi.
Nhìn thấy Tô Duy không còn bom để uy hiếp nữa, Chu An cười lạnh: "Xem ra lần này đến cả ông trời cũng đang giúp tao rồi, nếu đã như vậy thì ba người tụi bây cứ cùng bỏ mạng ở đây đi. Tô Duy, mày cũng đừng oán hận tao, tao đây cũng là báo thù thay cho mày thôi."
Tô Duy vốn chưa nhận ra người trước mặt là Lục Cận Phong, cũng chẳng hiểu ý của Chu An nói là gì cả.
Nhìn thấy Chu An muốn giết mình, Tô Duy chỉ cười nhạo nói: "Đúng là nằm mơ giữa ban ngày, chỉ với đám rác rưởi này mà cũng muốn lấy mạng tao?"
Lục Cận Phong cũng gặt đầu: "Đúng là một đám rác rưởi."
"Có phải rác rưởi hay không thì đợi tý nữa hai đứa bây sẽ biết thôi." Chu An vô cùng khó chịu trong lòng, anh ta lúc này là đang bị coi thường, lòng tự trọng của một người đàn ông bị hung hăng giẫm đạp trên đất.
Chu An rất đỗi ngạo mạn, lạnh lùng hạ lệnh: "Xử chúng cho tao."
Cũng vào ngay lúc đám người Địa Sát đang nhắm về phía của đám người Lục Cận Phong thì bỗng dừng lại, xôn xao lùi về.
Lục Cận Phong giơ lên thiết bị kích nổ trong tay: "Cái trong tay cậu ta không có tác dụng, nhưng các người có thể thử xem cái này có tác dụng không."
Chu An phát điên lên: "Sao lại có thêm một cái nữa, đủ chưa vậy hả? Tất cả xông lên cho tao, tao không tin đồ trong tay nó là thật."
Anh ta muốn chớp lấy cơ hội, nhân lúc Lục Cận Phong chỉ có một mình mà rửa sạch nhục nhã thôi, nhưng tại sao lại khó khăn như vậy chứ.
Đàn em của Chu An cũng không dám tiến lên, nếu như đây là thật thì không phỉa là tan xương nát thịt sao?
Tô Yên cũng không ngờ được trong tay của Lục Cận Phong cũng có thiết bị kích nổ, cho dù là thật hay giả thì đoạt được thuốc giải mới là quan trọng.
"Chu An, mau đưa thuốc cho tôi."
Thuốc giải này chính là bùa hộ mệnh của Chu An, dĩ nhiên không thể nào giao ra dễ dàng như vậy được rồi.
Không đưa thuốc vì cái này có thể triệt tiêu cơ hội của Lục Cận Phong, cho nên anh ta không muốn bỏ qua cơ hội tốt này, nhưng mà anh ta đánh không lại Lục Cận Phong. Đang giữa lúc Chu An đang khó xử, bả vai trái lại bỗng nhói lên một đợt.
Một cái kim châm đâm vào trong da thịt.
"Ai?"
Chu An cảnh giác nhìn xung quanh.
Thấy cây kim châm, Tô Yên lập tức nghĩ tới Lâu Doanh.
Đây chính là đồ của Lâu Doanh.
Chu An vẫn chưa thấy ai cả, nhưng lại không tránh kịp một cây kim châm nữa phóng tới khiến cánh tay anh ta tê rần, lọ thuốc trong tay cũng rơi ra.
"Lọ thuốc!"
Trái tim Tô Yên bỗng căng thẳng, nhìn thấy lọ thuốc sắp rơi xuống đất, Bạch Phi Minh từ trong thùng hàng xuất hiện, thân thủ nhanh nhẹn nhảy lên một cái đã cầm được lọ thuốc.
Nhìn thấy lọ thuốc trong tay Bạch Phi Minh, Tô Yên mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngồi trong góc tối, Tần Nhã Hân nhìn thấy cảnh này lại cắn răng tiếc nuối, mắng thầm trong bụng một câu thứ vô dụng.
Muốn để trừ khử Tô Yên, đúng là không thể trông cậy được Chu An mà.
Từ Như Phong nấp trong bóng tối cũng đã nhìn thấy một màn nhảy ra đoạt lấy lọ thuốc của Bạch Phi Minh.
Tư thế người kia hiên ngang, động tác lại nhanh gọn cũng rất khí phách, trong một thoáng, Từ Như Phong nhìn đến sửng sốt.
Thân thủ như này, cộng thêm thế trận như này cũng khiến Từ Như Phong đoán được Bạch Phi Minh không phải là dạng vừa.
Thuốc bị đoạt mất, Chu An ôm cánh tay bị thương không cam lòng nhìn về phía Bạch Phi Minh: "Là cô."
Người biết Bạch Phi Minh thì cho dù cô ta có đang giả làm đàn ông, cũng chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn ra được.
Bạch Phi Minh liếc nhìn lọ thuốc trong tay rồi bỏ vào trong túi, vốn không có để ý tới Chu An, mà chỉ là ném ánh mắt lạnh lùng qua phía Tô Duy.
"Ngay cả chị gái của mình cũng muốn hại chết, mày không xứng sống trên đời này. Trần đời này những kẻ đả thương cô ấy đều đã chết cả rồi."
Bạch Phi Minh tức giận, trước lúc cô ta vội vã tới đây đã thấy Lâu Doanh hộc máu thêm lần nữa, sốt cao đến bốn mươi độ đã xảy ra tình trạng co giật. Trong lòng cô ta hiện tại đang ngập tràn sự tức giận và thù hận.
Bạch Phi Minh ra tay với Tô Duy, một cây kim châm bắn ra từ trong tay của cô ta, mũi kim lóe ra tia sáng lạnh giá, sát ý kinh người.
Nhìn cây kim châm bắn về phía Tô Duy, Tô Yên sợ hãi trợn tròn hai mắt, mồm há hốc không nói được gì.
Trong khoảnh khắc đó, trong lòng Tô Yên vô cùng mâu thuẫn, một bên là Lâu Doanh coi nhau như chị em ruột, một bên là Tô Duy đã lớn lên cùng với cô, cô thật sự không thể nào lựa chọn được.
Tô Duy sợ hãi, kim châm vụt qua cánh tay của cậu ta rồi đâm thẳng vào kính chắn gió của chiếc xe ở phía sau lưng người kia. Xoảng một tiếng, cả tấm thủy tinh đều vỡ vụn.
Nếu như là đâm vào cơ thể thì có thể sẽ chết người.
Bạch Phi Minh có ý muốn giết Tô Duy.
Đây cũng là lần đầu tiên Tô Yên thấy Bạch Phi Minh tức giận.
Bình thường đều là Lâu Doanh phô bày hết 100% công lực, cô còn cho rằng nếu so sánh về sức chiến đấu giữa hai người thì Lâu Doanh nhỉnh hơn Bạch Phi Minh.
Bây giờ nhìn thấy cảnh tượng này, có thể nói giữa hai người họ vẫn chưa biết được ai nhỉnh hơn ai.
Bị hụt, Bạch Minh Minh lại chuẩn bị ra tay thêm lần nữa, Lục Cận Phong lên tiếng chặn lại: "Cứu Lâu Doanh quan trọng hơn."
Lời nhắc nhở của Lục Cận Phong khiến sát khí trên người Bạch Phi Minh được thu lại, cô ta nhìn về phía Tô Duy, lạnh lùng nói: "Nhớ cho kỹ lần dạy dỗ hôm nay, Lâu Doanh giữ lại cái mạng của mày là vì nể tình trong người mày chảy cùng dòng máu với cô ấy. Còn muốn đâm đầu vào chỗ chết lần nữa thì tuyệt đối không có nể tình lần hai đâu."
Nếu không phải nể tình Tô Duy là em trai ruột của Lâu Doanh, Bạch Phi Minh đã ra tay triệt để rồi.
Tô Duy tức giận nhưng không dám nói gì, dù sao Bạch Phi Minh phô bày thực lực ra đó rồi, cậu ta cũng không đánh lại.
Bạch Phi Minh nhìn Tô Yên và Lục Cận Phong một cái rồi đi ra phía đường lớn, đám đàn em của Chu An không một ai dám ngăn cản.
Chu An cũng không dám lên tiếng, đám người mà anh ta dắt tới còn không đủ cho Lục Cận Phong và Bạch Minh nhét kẽ răng, chứ đừng nói chi là Lục Cận Phong còn có thể cho nổ tung nơi này bất cứ lúc nào.
Trong lòng Chu An rất ngột ngạt khó chịu.
Lục Cận Phong liếc nhìn qua Chu An: "Vẫn nên cụp cái đuôi lại mà đối nhân xử thế, như vậy có thể sống lâu được một chút, cũng là tích đức cho con cháu sau này của mình một chút."
Câu nói sau cùng khiến Chu An thoáng rùng mình, anh ta nhìn về phía Lục Cận Phong, cảm giác như thể mình đang bị người này nhìn thấu tâm tư vậy.