Lãnh Phùng sững sờ, rốt cuộc là anh ta đã nghe lầm, hay anh ta đã hiểu lầm?
“Lâu Doanh, cô… Cô có ý gì?” Lãnh Phùng nghĩ mình nên hỏi cho rõ ràng thì hơn.
Lâu Doanh tưởng Lãnh Phùng đã bị uy hiếp, bèn chế nhạo: "Đừng tưởng tôi không biết anh và Gà Luộc có quan hệ gì. Có nên nói chỗ của Phi Phi cho tôi biết hay không thì tùy, anh nhắm làm sao coi được đó thì làm."
“Cô biết thiệt rồi hả?” Lãnh Phùng cau mày, anh ta tưởng Lâu Doanh đã biết anh ta và Vạn Nhất có quan hệ thân thích.
Lời này vừa thốt ra đã thấy có điềm chẳng lành.
Đây khác nào cây búa đập thẳng vào đầu?
Lâu Doanh gật đầu: "Ờ, tôi biết lâu rồi, đừng tưởng mấy người giấu kỹ là có thể qua được đôi mắt tinh tườm của tôi."
Lãnh Phùng thở phào nhẹ nhõm, xem ra vừa nãy anh ta đã hiểu lầm ý của Lâu Doanh, anh ta nói: "Lâu Doanh, không phải bọn tôi cố ý giấu cô, mà thật tình là mối quan hệ giữa tôi và Vạn Nhất không tiện công bố, với cả trước đó tôi cũng thấy không cần thiết."
Lãnh Phùng thì theo ngành cảnh sát, còn Vạn Nhất thì theo nghiệp kinh doanh, hai người ở hai thái cực hoàn toàn khác nhau. Nếu mọi người biết hai người là họ hàng thân thích, chắc chắn sẽ khó tránh khỏi những rắc rối không cần thiết, thậm chí là bị người ta đàm tiếu. Nhỡ chẳng may sau này Vạn Nhất xảy ra chuyện, nói không chừng người ta còn đồn rằng Lãnh Phùng cho Vạn Nhất đi cửa sau, rồi cả bảo kê nhà họ Vạn.
Vậy nên, không có quá nhiều người biết về mối quan hệ họ hàng của cả hai, thêm nữa là họ cũng không cố tình công khai.
Điều mà Lãnh Phùng băn khoăn là không biết liệu câu nói "không tiện công bố" của anh ta có khiến sự việc càng trở nên mờ ám, đen tối hay không.
"Sao chăng gì thì giờ tôi cũng biết rồi. Tóm lại là giờ anh muốn nói tôi biết chỗ của Phi Minh, hay là muốn tôi công khai quan hệ của hai anh, đội trưởng Lãnh tự chọn đi."
“Lâu Doanh.” Lãnh Phùng bất lực nói: “Bạch Phi Minh bị chuyển đi đâu mất rồi, tôi không biết thật mà”.
“Đội trưởng Lãnh, anh tưởng tôi là con nít ba tuổi chắc?” Hai tay Lâu Doanh giữ lấy góc bàn, tư thế như có thể nhấc tung cái bàn lên bất cứ lúc nào: “Lâu Doanh tôi bình thường làm việc thiếu suy nghĩ, nhưng hôm nay tôi chắc chắn sẽ suy nghĩ bằng tất cả nơron. Anh ở trong cục biết bao năm qua, càng không phải lính quèn, giả sử không biết đi nữa, thì ít nhất cũng phải đoán được đại khái."
Lâu Doanh không tin Lãnh Phùng thực sự không biết chút gì.
Lãnh Phùng lắc đầu: "Bữa tối hôm nay coi bộ khó nuốt."
Nếu biết trước Vạn Nhất lừa anh ta đến gặp Lâu Doanh, anh ta đã không đến.
"Đội trưởng Lãnh suy nghĩ cho cẩn thận, tôi nhiều thời gian lắm."
“Tôi đã nói là không biết Bạch Phi Phi bị giam ở đâu thật mà, nhưng nếu nói có khả năng nhất thì có ba nơi.” Lãnh Phùng nói: “Một là nhà giam an toàn nhất Đế Đô - nhà giam Gamma, cái còn lại là nhà giam thành phố Dự.”
"Vậy nơi thứ ba?"
Lãnh Phùng im lặng một lúc rồi mới nói: "Nơi thứ ba có thể không phải nhà giam".
“Nhưng là chỗ nào mới được?” Lâu Doanh sốt ruột: “Nói mau đi, anh câu giờ quá à, lề mà lề mề y như đàn bà."
"Lâu Doanh, bất kể là chỗ nào thì cũng vô cùng nguy hiểm. Tôi khuyên cô, nếu muốn cứu Bạch Phi Phi, thì tốt hơn hết là hãy cứu bằng con đường quang minh chính đại, chứ đừng cứu bằng lối đi sai trái." Lãnh Phùng cũng rất xem trọng Lâu Doanh và thật lòng không muốn Lâu Doanh xảy ra chuyện.
Nhưng anh ta và Lâu Doanh lại luôn đứng ở hai phe đối lập.
"Bớt nói nhảm dùm, anh cứ nói thẳng tôi biết nơi thứ ba là được, tôi tự biết chừng mực. Mười sáu tuổi tôi đã theo Phi Minh lang bạt tứ phương, cũng bảy năm rồi, bộ anh tưởng tôi sống được đến ngày hôm nay là nhờ may mắn cả à?"
Lãnh Phùng vô cùng kinh ngạc.
Mới mười sáu tuổi Lâu Doanh đã bước ra đời lang bạt?
Cũng tức là khi còn là trẻ vị thành niên…
Lãnh Phùng chưa bao giờ coi thường Lâu Doanh, nhưng với tư cách là người đã sống hơn 30 năm, thì đây là lần đầu tiên anh ta kính phục một người phụ nữ.
"Lâu Doanh, thật ra cũng không phải không có cách cứu Bạch Phi Minh. Chỉ cần bắt được Tần Nhã Hân và Lệ Quốc Minh về lấy công chuộc tội, cộng thêm tôi đứng ra bảo đảm với cấp trên rằng hai người cũng có công, thì tôi dám chắc hai người sẽ được xử lý khoan hồng. Lần này, tôi sẽ phá lệ cho cô quyền hạn cũng như thời gian một tháng. Về phía cấp trên, tôi cũng sẽ giúp cô giải thích rõ ràng với họ."
Lâu Doanh do dự.
Bắt Tần Nhã Hân thì không vấn đề gì, nhưng nếu thực sự phải bắt Lệ Quốc Minh thì trong lòng Lâu Doanh có phần do dự.
Vạn Nhất thấy hai người còn đang bàn chuyện, bầu không khí cũng có chút không ổn, thì không nhịn được mà bước tới: "Lãnh Cục Băng, hai người các cậu còn nói qua nói lại đến bao giờ nữa, cậu nói một lời thẳng thắn coi như nể mặt tôi đi."
Lãnh Phùng liếc Vạn Nhất: "Cậu thì có mặt mũi gì mà nể? Mặt bàn hay mặt ghế?"
“Khụ khụ.” Vạn Nhất đưa tay lên miệng giả vờ ho khan vài tiếng.
Lâu Doanh vỗ bàn rồi bật dậy: "Được, tôi hứa với anh, tôi sẽ đi bắt người về. Nhưng đến lúc đó, nếu các người vẫn không thả Phi Minh ra thì đừng trách sao tôi không khách khí. Dù có phải đập chậu cướp hoa, hay dù ai kia có cong quéo quèo queo, tôi cũng không ngại bẻ cho thành thẳng".
Lâu Doanh nắm chặt nắm đấm, thể hiện quyết tâm của mình.
Cong?
Bẻ thành thẳng?
Khó khăn lắm Lãnh Phùng mới giải thích minh bạch mọi chuyện, nhưng giờ xem ra lại trở nên hỗn độn thêm.
Vạn Nhất nghe vậy thì hoảng hốt, thấy sắp lộ tẩy, anh ta nhanh chóng đổi chủ đề: "Đừng chỉ nói chuyện thôi chứ. Ăn đi, ăn đi! Đồ ăn sắp nguội lạnh hết rồi."
Lãnh Phùng vẫn không hiểu nổi, anh ta hỏi: "Tôi đâu có bạn gái đâu, cô đập chậu cướp hoa gì chứ?"
"Anh không có bạn gái, nhưng anh có bạn tr-...ai"
Trước khi Lâu Doanh kịp nói xong, Vạn Nhất đột nhiên hét lên: "A!"
Lãnh Phùng và Lâu Doanh đồng loạt nhìn Vạn Nhất.
Vạn Nhất vung tay lên: "Lại gãy xương nữa rồi. Lâu Doanh, mau đưa tôi đến bệnh viện."
"Mắc gì tôi phải đưa?"
“Chuyện xui rủi chắc tui muốn à, ủa mà ai làm gãy dị ta? Cô làm thì cô phải chịu trách nhiệm chứ kêu ca gì nữa, mau đưa tôi đến bệnh viện đi." Vạn Nhất dùng tay còn lại kéo Lâu Doanh.
Vạn Nhất vừa dứt câu, thì Lãnh Phùng đã đứng dậy và nói: "Để tôi đưa."
Lâu Doanh tròn xoe mắt, wow, bạn trai ai đó thật ấm áp quá đi.
Nửa tiếng sau.
Lãnh Phùng và cả hai cùng nhau đến bệnh viện.
Lâu Doanh thì ở trong xe đậu bên ngoài, cô giờ quả thật không tiện lộ mặt. Dù sao cũng đang là người bị truy nã nên không thể quá tùy tiện.
Bác sĩ gắn nẹp và bó bột cho Vạn Nhất.
Lãnh Phùng ngồi đối diện Vạn Nhất, ngay khi bác sĩ rời đi, anh ta lập tức hỏi: "Nãy Lâu Doanh nói vậy là sao? Đập chậu cướp hoa là cái gì, rồi bẻ cong thành thẳng là sao?"
Vạn Nhất giả ngu: "Hả? Không biết nữa, tôi cũng không biết nữa!"
“Vạn Nhất.” Giọng điệu Lãnh Phùng trở nên quyết đoán: “Cậu không nói vậy tôi đi hỏi Lâu Doanh.”
Đây chẳng phải giấu đầu lòi đuôi sao?
Trước khi Lãnh Phùng kịp rời khỏi phòng, Vạn Nhất nói: "Thì là… Lâu Doanh tưởng tôi với cậu là một đôi chứ sao nữa. Lãnh Cục Băng, không phải lỗi của tôi đâu à nha, sao tôi biết trong đầu cô ấy nghĩ gì được chứ, ai có mà dè cô ấy hiểu lầm chúng ta lớn vậy đâu."
Lãnh Phùng: "..."
Anh ta đã làm gì? Đã làm gì mà khiến Lâu Doanh hiểu lầm như vậy?
Vạn Nhất thở dài rồi nói: "Mà chẳng phải tôi sợ cậu xấu hổ nên đã cố chặn họng, không cho cô ấy nói tào lao rồi đấy sao? Tôi cũng cố giải thích lắm rồi, nhưng cô ấy không có tin. Tôi cũng hết cách rồi chứ bộ."
Nếu Lãnh Phùng mà biết Vạn Nhất đã giải thích ra sao thì sắc mặt anh ta chắc sẽ tối sầm lại cho xem. Lời giải thích của Vạn Nhất đúng nghĩa với câu càng nói càng mờ ám.
Lãnh Phùng nhớ tới cuộc trò chuyện vớ vẩn ông nói gà bà nói vịt khi nãy với Lâu Doanh nên cũng không nghi ngờ Vạn Nhất, dù sao mạch não của Lâu Doanh cũng không được bình thường nên hiểu lầm cũng không có gì lạ.
"Nếu không còn chuyện gì, vậy thì tôi đi đây, tôi sẽ tự giải thích."
Anh ta không gánh nổi cái hiểu lầm chết tiệt này.
Cuối cùng thì Lãnh Phùng cũng đã biết tại sao lúc anh ta và Lâu Doanh hẹn hò, Lâu Doanh lại nhắc đến Vạn Nhất.
Anh ta tưởng Lâu Doanh có tình ý với Vạn Nhất, nhưng hoá ra là hiểu lầm Lãnh Phùng và Vạn Nhất là một đôi.
Hiểu lầm đó quả đúng là ngày càng lớn.
Và cuối cùng thì anh ta cũng biết tại sao đôi khi Lâu Doanh lại nhìn anh ta với ánh mắt tiếc nuối và đồng cảm.
Lãnh Phùng sải bước ra ngoài, Vạn Nhất cũng vội vàng xuống giường theo sau.
Lâu Doanh ngồi trong xe thấy Lãnh Phùng bước ra với sắc mặt có chút không ổn thì nghi hoặc, lúc cô đang tự hỏi thì Lãnh Phùng đột nhiên đi tới bên xe và nói với cô ấy rằng: "Tôi không thích đàn ông, tôi thích phụ nữ, tôi không có cong."