“Anh Lệ, sao anh lại ở chỗ này?” Hứa Thâm Thâm ôm lấy cánh tay Lệ Quân Trầm từ trong khách sạn bước ra, cô hỏi.
Lệ Quân Trầm giúp cô chỉnh lại tóc rối ở bên tai, nói: “Anh từng nói với em, Lệ gia và Trạm gia là quan hệ nhiều đời. Tuy rằng bởi vì cha mẹ anh mất sớm, hai nhà qua lại không quá thường xuyên, nhưng vẫn còn giao tình. Bởi vậy Trạm phu nhân đến, đương nhiên anh phải đến chào hỏi một chút.”
Hứa Thâm Thâm gật đầu, đây là lễ nghi cơ bản, dù gì cũng phải đến.
“Anh phải quay về công ty, em thì sao?” Lệ Quân Trầm hỏi.
“Em cũng phải quay về công ty, mấy ngày nay không đi làm rồi, một đống việc chồng chất. Nếu không phải Nhiếp Văn Du đột nhiên hủy ước ngạch, em cũng sẽ không đến chỗ này.” Hứa Thâm Thâm oán trách nói.
Lệ Quân Trầm khẽ cau mày, lại có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Hứa Thâm Thâm đổi lại vẻ mặt tươi cười: “Anh Lệ, anh đi đường cẩn thận.”
Lệ Quân Trầm nhìn cô một chút: “Anh tiễn em?”
“Tư Kỳ có xe, em ngồi xe cô ấy là được rồi.” Hứa Thâm Thâm chỉ vào chiếc Audi màu trắng bên cạnh nói.
Lệ Quân Trầm nhìn một chút, anh không nói gì.
Đợi anh lên xe, Hứa Thâm Thâm víu cửa sổ, hỏi: “Đã nói phải dạy em lái xe, bao giờ bắt đầu?”
Lệ Quân Trầm giương mí mắt, bình tĩnh mà uy nghiêm nhìn cô: “Em muốn làm sát thủ đường phố sao?”
Hứa Thâm Thâm mím môi: “Đáng ghét!”
Nói xong, cô buông hai tay, lùi lại phía sau nửa bước.
Cửa kính xe từ từ đóng lại, Lệ Quân Trầm ngồi xe rời đi.
Hứa Thâm Thâm nhìn chiếc xe đi xa, cho tới khi không nhìn thấy bóng xe nữa, lúc này cô mới quay lên xe của Lâm Tư Kỳ.
“Hứa tổng, chúng ta đi đâu?” Lâm Tư Kỳ khởi động xe hỏi.
Hứa Thâm Thâm nhìn thời gian một chút: “Đã mười một giờ rồi, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm, sau đó quay về công ty.”
“Vâng.” Lâm Tư Kỳ gật đầu, lập tức lái xe đi tìm nhà hàng.
Hứa Thâm Thâm mới về công ty chưa được bao lâu, điện thoại trên bàn liền đổ chuông.
“A lô?” Hứa Thâm Thâm nghe điện thoại.
“Thâm Thâm, là tôi.” Đầu dây bên kia là giọng nói nhẹ nhàng lịch sự của Nhiếp Tử San.
Hứa Thâm Thâm dừng công việc trên tay lại, cô dựa người vào ghế, lạnh lùng nói: “Cô gọi điện là vì chuyện của Nhiếp Văn Du sao?”
“Đúng vậy, nó đột nhiên hủy hợp đồng tôi cũng rất bất ngờ.” Nhiếp Tử San có chút áy náy: “Bây giờ một mình nó trở về Mỹ rồi.”
Cô ta đi đâu, Hứa Thâm Thâm không quan tâm chút nào.
“Ồ, vậy sao?” Hứa Thâm Thâm nói rất bình thản lạnh lùng.
Nhiếp Tử San nghe ra được, Hứa Thâm Thâm vốn không để ý chuyện này, cô ta khẽ cười, tiếp tục nói: “Tối nay tôi mời cô ăn cơm, coi như là nhận lỗi.”
“Ăn cơm thì khỏi đi, nhưng cách làm của cô ta gây ra tổn thất lớn với chúng tôi, chúng tôi vẫn giữ quyền truy cứu trách nhiệm với cô ta.” Hứa Thâm Thâm lạnh lùng.
Nhiếp Tử San khẽ cười, cô ta cũng không quan tâm đến số tiền này: “Được, nhưng tôi vẫn thấy mời cô bữa cơm tốt hơn một chút.”
Hứa Thâm Thâm nhếch khóe miệng: “Cô thật sự chỉ muốn mời tôi ăn cơm?”
“Đương nhiên, Hứa tiểu thư đang nghi ngờ thành ý của tôi sao?” Nhiếp Tử San ngậm cười hỏi.
“Đương nhiên không phải. Vậy cô chọn địa điểm, tối nay tôi có thời gian.” Hứa Thâm Thâm bình thản nói.
“Được, đợi chút nữa tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô.” Nhiếp Tử San nói xong liền ngắt điện thoại.
Hứa Thâm Thâm nhìn vào trong tay, lộ một nụ cười đầy hàm ý, đặt điện thoại xuống tiếp tục làm việc.
Sắp đến giờ tan trưa, Hứa Thâm Thâm gửi tin nhắn cho Lệ Quân Trầm, nói với anh mình phải cùng ăn cơm với Nhiếp Tử San, bảo anh không cần đến đón mình.
“Cần anh đưa em đi không?” Lệ Quân Trầm gửi tin nhắn hỏi.
Hứa Thâm Thâm mím môi, đương nhiên cô không thể để Lệ Quân Trầm xuất hiện, nếu không sẽ trúng kế của Nhiếp Tử San.
“Không cần đâu, em đi với lái xe.” Hứa Thâm Thâm từ chối.
Tin nhắn vừa gửi đi, chưa đầy năm giây, Lệ Quân Trầm đã gọi điện đến.
Hứa Thâm Thâm nghe điện thoại: “Anh Lệ?”
“Hứa Thâm Thâm, lái xe là ai?” Nghe giọng có thể nhận ra ai đó đang rất khó chịu.
Hứa Thâm Thâm có chút vui vẻ, đây nhất định là đang ghen rồi: “Anh đoán xem?”
“Hứa Thâm Thâm, em biết chữ “tử” viết như thế nào không?” Ai đó lạnh lùng nói.
“Lái xe của em là Lâm Tư Kỳ, là người hôm nay anh đã gặp ở cửa khách sạn.” Hứa Thâm Thâm không chịu nổi, lập tức giải thích: “Cô ấy là con gái.”
“Con gái cũng không được.” Giọng Lệ Quân Trầm thấp trầm.
“Quân phiệt! Lệ quân phiệt!” Hứa Thâm Thâm hét nói.
“Em lớn tiếng thêm nữa đi, Hứa Thâm Thâm, em dám lớn tiếng nữa, tối nay anh sẽ khiến em hét khản giọng.” Lệ Quân Trầm uy hiếp nói.
Hứa Thâm Thâm cắn môi: “Hừ!”
“Buổi tối anh đến đón em.” Nói xong anh liền cúp điện thoại.
Thế này còn được.
Hứa Thâm Thâm khẽ mỉm cười, không biết vì sao tâm trạng giống như đang trên mây, cứ lơ lửng vậy.
Lúc tan làm, Hứa Thâm Thâm kéo Lâm Tư Kỳ cùng rời đi.
Không ngờ bên ngoài trời lại đang mưa.
Lâm Tư Kỳ rùng mình: “Haizzz, mùa đông mà mưa gì chứ.”
Hứa Thâm Thâm có chút lạnh: “Mưa thích mà.”
Lâm Tư Kỳ không hiểu nhìn cô: “Thích chỗ nào?”
Hứa Thâm Thâm cười nham hiểm: “Tư Kỳ, giúp tôi một chuyện.”
“Hứa tổng, chị đừng bày ra biểu cảm này, chỉ cần không phải là chuyện phóng hỏa giết người, tôi đều giúp chị.” Lâm Tư Kỳ có chút bất an.
Hứa Thâm Thâm láu lỉnh nhìn cô ta: “Yên tâm, sẽ không bảo cô giết người phóng hỏa đâu.”
Nói xong, cô ghé môi vào bên tai Lâm Tư Kỳ, lẩm bẩm chút gì đó.
Lúc lâu Lâm Tư Kỳ mới gật đầu: “Được, để tôi thử.”
“Tốt lắm, cảm ơn cô. Tôi đi bắt xe.” Hứa Thâm Thâm nháy mắt với cô, cười xoay người rời đi.
Trong lòng Lâm Tư Kỳ thầm kêu khổ, quả nhiên gần vua như gần hổ.
Hứa Thâm Thâm đến nhà hàng trước giờ hẹn.
Cô vào phòng vệ sinh dặm lại phấn rồi mới đi ra.
Mấy phút sau, Nhiếp Tử San nhếch nhác bước vào.
Hứa Thâm Thâm kinh ngạc: “Cô sao thế?”
Nhiếp Tử San cười có chút bối rối, áo khoác màu be trên người cô ta đều là bùn đất, đôi giày cao gót nhỏ cũng trở nên bẩn thỉu, nhìn trông có chút thảm hại.
“Trên đường gặp phải người giả vờ tông xe chặn tiền, tôi xuống xe sau đó bị bọn họ vừa kéo vừa đẩy.” Khi nhắc đến chuyện ngoài ý muốn này Nhiếp Tử San vẫn có chút tức giận.
Hứa Thâm Thâm khẽ cười, không ngờ hiệu suất làm việc của Lâm Tư Kỳ cao như vậy.
“Cô có muốn đi vào phòng vệ sinh sửa sang lại một chút trước hay không?” Hứa Thâm Thâm nhìn như có ý tốt hỏi.
Nhiếp Tử San gật đầu, quay người bước về phía phòng vệ sinh.
Năm phút sau, cô ta từ bên trong bước ra, dáng vẻ nhìn cũng không ổn hơn là bao.
Cô ta quay trở lại trước bàn ăn, Hứa Thâm Thâm đang gọi món.
Sau khi cô gọi món xong, Nhiếp Tử San cũng vội vã gọi một phần, cuối cùng lúc này cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
“Quân Trầm không đến sao?” Nhiếp Tử San có chút thất vọng.
Hứa Thâm Thâm lấy tay đỡ má, cười hỏi: “Tôi biết là cô không phải đặc biệt muốn mời tôi, gặp anh ấy không dễ nhỉ?”
Khóe miệng Nhiếp Tử San khẽ nhếch, cô ta không nói gì.
“Cô muốn gặp anh ấy, có thể nói thẳng với tôi.” Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Đồng ý hay không chính là việc của tôi.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK