• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đừng nhắc đến bà ta với tôi!" Nguyễn Thanh Uyển gào thét: "Bà ta đã cướp mất mọi thứ của tôi!"

"Nếu không phải bà nói ra thì Lệ tiên sinh sẽ không biết mình không phải là con trai của Lệ phu nhân, trước giờ Lệ phu nhân chưa bao giờ đối xử không tốt với Lệ tiên sinh bởi vì Lệ tiên sinh không phải là con ruột của mình. Nhiều năm như vậy, Lệ tiên sinh vẫn rất kính trọng Lệ phu nhân, Lệ phu nhân này đối xử rất tốtvới anh ấy, mà không giống như bà, chỉ luôn muốn lợi dụng!" Hứa Thâm Thâm quát.

Nguyễn Thanh Uyển nhìn về phía Lệ Quân Trầm: "Quân Trầm, con hãy nói cho cô ta là con không nghĩ như vậy đi!"

"Đúng là tôi nghĩ như vậy." Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói, anh kéo Hứa Thâm Thâm lại: "Thâm Thâm là những gì tôi muốn. Tôi sẽ không nhận bà là mẹ."

"Máu lạnh." Mặt Nguyễn Thanh Uyển đỏ bừng.

"Đều được học từ bà." Lệ Quân Trầm lanh nhạt: "Khi qua 48 giờ đồn cảnh sát sẽ tự động thả người, đây là để nhắc nhở bà, nếu bà dám động đến Thâm Thâm một chút nào thì tôi sẽ để người của Bạch gia gặp xui xẻo, bà tự sắp xếp ổn thỏa đi, dì Tiếu, tiễn khách!"

Nói xong anh kéo Hứa Thâm Thâm xoay người lên lầu.

Nguyễn Thanh Uyển không thể tin được đây là cách con trai ruột đối xử với mình.

Nó lại tàn nhẫn như thế!

Tốt lắm, vậy bọn họ hãy chờ xem!

Về đến phòng, Lệ Quân Trầm đè Hứa Thâm Thâm lên ván cửa.

Hứa Thâm Thâm mỉm cười: "Lệ tiên sinh đang tức giận sao?"

Vừa rồi cô đã làm gì sai ư?

"Không." Giọng Lệ Quân Trầm rất bình tĩnh.

Hứa Thâm Thâm mím môi: "A."

Sau đó không nói gì nữa.

"Thâm Thâm." Lệ Quân Trầm gọi một tiếng.

"Ừm?" Hứa Thâm Thâm nhìn anh, đôi mắt đen trắng sáng ngời.

"Cảm ơn." Lệ Quân Trầm vùi đầu vào vai của cô, trong trẻo lạnh lùng nói.

Hứa Thâm Thâm phản ứng kịp, hai tay ôm đầu anh khẽ vuốt ve nói: "So với những gì anh làm cho em thì những thứ này không tính là gì."

Cô có thể hiểu được cảm giác của anh.

Nếu có một ngày, mẹ đẻ của cô cũng đứng ở trước mặt cô yêu cầu cô làm cái này làm cái kia, thì nhất định cô cũng sẽ giống như Lệ Quân Trầm, không nhận người mẹ này nữa.

Cảm giác vứt bỏ này thật sự rất khó chịu.

Lệ Quân Trầm ôm chặt cô, hai tay ghìm chặt ở trong ngực mình, chóp mũi mạnh mẽ ngửi mùi thơm trên cơ thể cô.

Hứa Thâm Thâm ưỡn người lên để phối hợp anh.

"Chúng ta nên đi rửa mặt." Hứa Thâm Thâm nói.

"Vận động xong hãng rửa." Giọng nói của Lệ Quân Trầm rất dễ nghe.

Hứa Thâm Thâm đỏ mặt giống như uống say.

Lệ Quân Trầm ôm cô đi đến bên giường, cùng cô vuốt ve an ủi một trận.

...

Hứa Thâm Thâm tiến vào văn phòng nhìn thấy đống tài liệu nằm trên mặt bàn thì bại liệt.

Cô ngồi xuống, lập tức bắt đầu làm việc.

Hết lần này tới lần khác lại có chuyện xảy ra.

"Hứa tổng, Nhiếp Văn Du không đến quay quảng cáo." Lâm Tư Kỳ đứng trước mặt cô, cẩn thận nói.

Hứa Thâm Thâm đẩy kính mắt trên sống mũi, cau mày lại nói: "Cô ta hủy hẹn sao?"

"Vâng." Lâm Tư Kỳ gật đầu.

"Vậy thì dùng thủ tục pháp luật tìm cô ta đến bù, không cần khách khí." Hứa Thâm Thâm rất tỉnh táo: "Vậy có người ứng cử không?"

"Có, Tư Đồ Uyển Uyển." Lâm Tư Kỳ trả lời.

Sao lại là cô ta?

"Ngoài cô ta ra thì sao?" Hứa Thâm Thâm không thích cô gái này.

Có lẽ là bất kỳ người phụ nữ nào mơ ước Lệ Quân Trầm thì cô đều không thích.

"Còn có Kỷ Tương Quân."

"Chính là diễn viên gạo cội Hoa kiều kia sao?" Hứa Thâm Thâm dùng tay xoay bút máy, nếu như có thể mời bà ta thì thực sự có thể cải thiện hình ảnh của sản phẩm.

"Bà ta vừa đến thành phố B sáng hôm nay." Lâm Tư Kỳ thử dò hỏi: "Có cần tranh thủ chút không, tôi hỏi qua bên tổ quảng cáo có thể chờ một chút."

Hứa Thâm Thâm dùng một tay chống cằm suy nghĩ một chút: "Tốt thì tốt, nhưng mà một người nổi tiếng như thế sao lại để chúng ta cướp được chứ.”

Lâm Tư Kỳ gật đầu, cũng không biết nên làm gì.

"Thôi được rồi, đã như vậy thì chúng ta đi xem một chút." Hứa Thâm Thâm lấy mắt kính xuống, nhéo mũi một cái nói: "Chuẩn bị xe."

"Được rồi." Chẳng biết tại sao Lâm Tư Kỳ lại có chút kích động.

Hai người từ công ty đi ra, Hứa Thâm Thâm liền lên xe Lâm Tư Kỳ.

Hai người tới lối vào khách sạn thì phát hiện trước cổng có rất nhiều phóng viên và fan hâm mộ tụ tập, trong tay fan hâm mộ cầm bảng hiệu biểu ngữ, có viết tên Tư Đồ Uyển Uyển, cũng có viết tên Kỷ Tương Quân.

Nhưng mà xem ra fan hâm mộ của Kỷ Tương Quân nhiều hơn một chút.

Quả nhiên là kiếm báu chưa già, fan hâm mộ rất trung thành.

Hai người bước từ trên xe xuống, cất bước đi về phía cửa chính khách sạn.

Đi tới trước bàn lễ tân, Hứa Thâm Thâm nói với nhân viên phục vụ khách hàng:"Tôi là Hứa Thâm Thâm Tổng giám độc của tập đoàn Hứa thị, tôi muốn gặp bà Kỷ Tương Quân một chút."

Nhân viên phục vụ khách hàng ngọt ngào cười một tiếng: "Hứa tổng, thật ngại quá, bà Kỷ không gặp bất luận người nào."

"Như vậy sao." Hứa Thâm Thâm có ý lùi ra, là tỏ vẻ Kỷ Tương Quân không muốn gặp những người khác.

Lâm Tư Kỳ nói với nhân viện phục vụ khách hàng: "Cô không biết, người này là vị hôn thê của Lệ tiên sinh."

Nhân viên phục vụ khách hàng sửng sốt một chút, quay đầu thấy Hứa Thâm Thâm vừa xinh đẹp lại khéo léo, lớn lên xinh đẹp như vậy thật sự giống vị hôn thê của Lệ Quân Trầm.

Hứa Thâm Thâm liếc nhìn Lâm Tư Kỳ, không ngờ chị lại dùng chiêu này.

"Đúng lúc Lệ tổng cũng ở đây, bà Kỷ ở phòng 1906." Nhân viên phục vụ khách hàng cười nói.

Lệ Quân Trầm cũng ở đây?

Hứa Thâm Thâm nhíu mày, thật sự là đúng dịp.

Lâm Tư Kỳ kéo Hứa Thâm Thâm đi về phía thang máy.

Đi vào thang máy, chờ lúc cửa đóng lại Hứa Thâm Thâm mới hỏi Lâm Tư Kỳ: "Lâm Tư Kỳ, sao chị lại tích cực như vậy?"

Lâm Tư Kỳ giật mình, sắc mặt có chút bối rối, sau đó xấu hổ giải thích: "Thật ra tôi là fan điện ảnh của Kỷ Tương Quân."

Fan điện ảnh?

Đơn giản như vậy sao?

Hứa Thâm Thâm lại không tin nhìn cô, một tay nâng cằm lên nói: "Chỉ đơn giản như vậy à?"

Lâm Tư Kỳ gật đầu nói: "Đúng vậy."

Hứa Thâm Thâm vẫn chưa tin, cô nhìn chằm chằm Lâm Tư Kỳ giống như muốn nhìn thấu cô ấy vậy.

Đôi mắt Lâm Tư Kỳ sáng lấp lánh, bỗng nhiên cô nhìn thấy cổ áo len màu hồng của Hứa Thâm Thâm lệch về một bên, ở vị trí xương quai xanh của cô có một dấu hôn.

Lập tức cô ấy nói sang chuyện khác: "Xem ra cuộc sống về đêm của Hứa tổng không tệ lắm."

Hứa Thâm Thâm sửng sỡ, chị nói chuyện này làm gì?

Lâm Tư Kỳ có chút hả hê chỉ vào vị trí xương quai xanh của cô: "Lệ tổng có giống như sói như hổ không?"

Hứa Thâm Thâm cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện dấu hôn trên xương quai xanh mình bị lộ ra.

Lập tức cô kéo cổ áo lên, tức giận nói: "Chị cũng dám trêu chọc cấp trên, không muốn làm việc nữa sao!"

"Hứa tổng đừng sa thải tôi, tôi sai rồi." Lâm Tư Kỳ lấy lòng cười.

Hứa Thâm Thâm liếc nhìn cô ấy, ngược lại quên mất chuyện vừa rồi.

Thang máy đến tầng 19, hai người đi từ thanh máy ra thì nhìn thấy trước một phòng đặt đầy hoa tươi, không cần hỏi cũng biết đó chính là phòng của Kỷ Tương Quân.

Hai người đi đến, còn chưa đứng vững liền bị vệ sĩ ở trước cửa chặn lại.

Hứa Thâm Thâm quay đầu nhìn về phía Lâm Tư Kỳ.

Lâm Tư Kỳ tiến lên một bước, nói: "Bên trong chính là Lệ tổng, vị này là vị hôn thê của Lệ tổng."

Hứa Thâm Thâm khẽ nói: "Tôi muốn chờ một chút, sao chị nói cái này?"

Lâm Tư Kỳ che miệng của mình, nói: "Không phải Hứa tổng có ý này à?"

Hết chương 96.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK