Lệ Quân Trầm cúi đầu nhìn người phụ nữ thấp hơn mình rất nhiều, cằm đang dựa vào ngực mình, ánh mắt sâu thẳm rồi gật đầu.
Hứa Thâm Thâm cười tươi quay đầu sang nhìn Nhiếp Tử San, nghiêm túc nói: “Mời Tông phu nhân hãy buông vị… hôn… phu... của tôi ra!”
Vị hôn phu?
Nhiếp Tử San nheo mắt lại: “Hứa tiểu thư, cô đang lừa mình dối người à, cô tưởng là…”
“À!” Người xung quanh kinh ngạc hét lên.
Bởi vì Hứa Thâm Thâm nhón chân lên hôn Lệ Quân Trầm.
Nhiếp Tử San không thể ngờ rằng Hứa Thâm Thâm lại có thể làm như vậy.
Cánh tay cô ta đang giữ Lệ Quân Trầm đột nhiên buông thõng.
Lệ Quân Trầm ôm lấy Hứa Thâm Thâm, hôn đáp trả một cách nhiệt tình.
Hai người hôn nhau hơn hai mươi giây trước sự chứng kiến chăm chú của mọi người.
Sau khi rời nhau ra, Lệ Quân Trầm vẫn ôm cô, ngón tay khẽ chạm vuốt ve đôi môi của cô, trong mắt anh chất chứa sự dịu dàng: “Hứa Thâm Thâm, không uổng công cho em ăn ngon mặc đẹp, tối nay em đã làm đúng một chuyện rồi đó.”
Chính là giữ anh lại.
Hứa Thâm Thâm chớp mắt, hình như tâm trạng của anh rất vui vẻ không hề tức giận.
Cô còn tưởng anh sẽ nổi giận đùng đùng kia chứ.
Hai tay cô ôm lấy eo anh, giọng điệu yếu đuối: “Nhưng mà hơi mất mặt.”
Không chỉ là mất mặt mà còn mất hết cả lòng tự trọng.
Sau này những người này sẽ càng xem thường cô.
Lệ Quân Trầm hiểu suy nghĩ của cô, ôm lấy cô và quay đầu nhìn Nhiếp Tử San: “Tông phu nhân, xin lỗi, xem ra vị hôn thê của tôi không thích tôi khiêu vũ với người phụ nữ khác.”
Vị hôn thê?
Đôi mắt của Nhiếp Tử San rưng rưng lệ.
Anh lại có thể thừa nhận Hứa Thâm Thâm, còn cho cô một danh phận đường đường chính chính.
Đến cả Hứa Thâm Thâm cũng giật mình.
Nhưng nhân lúc mọi người chưa kịp phản ứng lại, Hứa Thâm Thâm đã ôm anh, vui vẻ nói: “Lệ tiên sinh, cám ơn anh.”
Cám ơn anh đã nuông chiều cô.
Cám ơn anh đã cho cô một danh phận.
Dù sau này anh có không thừa nhận thì cảm xúc đêm nay cô cũng sẽ khắc sâu trong lòng.
Lệ Quân Trâm ôm chặt lấy cô, ánh mắt anh hiện rõ sự cưng chiều tới vô cùng.
Chung Ngưng vỗ trán, không biết nếu Trạm Hoàng Vũ nhìn thấy cảnh này thì sẽ có cảm giác gì.
Nhiếp Tử San tái nhợt mặt mày, cười lên rồi hít một hơi, cố tỏ vẻ ung dung: “Quân tử không tranh giành đồ người khác yêu thích, tôi sẽ tìm người khác.”
Nhưng thật ra trong lòng cô ta đang rỉ máu.
Chính cô ta là người đã gặp Lệ Quân Trầm trước, vì sao người đứng bên cạnh anh lại không phải là cô mà là người phụ nữ khác kia chứ?
Vì sao chứ?
Nhiếp Văn Du cũng muốn bênh vực kẻ yếu cho chị mình, cô ta muốn đi tìm Hứa Thâm Thâm, đang định đi thì Tông Tranh Vanh lại ngăn lại: “Cô muốn đi đâu?”
“Báo thù thay cho chị tôi.” Nhiếp Văn Du nghiến răng nghiến lợi.
“Hừ, tỉnh lại đi, cô chưa kịp làm gì đã bị ánh mắt của Lệ Quân Trầm giết chết rồi.” Tông Tranh Vanh chế giễu.
“Hứa Thâm Thâm cô ta dựa vào đâu!” Nhiếp Văn Du giận quá hỏi lại: “Chị tôi đã gặp anh ấy trước mà.”
“Tình cảm không thể nói đến việc trước sau, Hứa Thâm Thâm người ta nếu không phải bị kẻ gian hãm hại thì vẫn là một tiểu thư cành vàng lá ngọc danh chính ngôn thuận, có chỗ nào không xứng với Lệ Quân Trầm chứ?” Tông Tranh Vanh nhìn Nhiếp Văn Du với vẻ khinh thường, người phụ nữ này thực sự ngu xuẩn quá mức.
Nhiếp Văn Du rụt tay lại, hừ lạnh rồi quay người bỏ đi.
Tông Tranh Vanh nhìn Hứa Thâm Thâm đang cười vô cùng hạnh phúc trong lòng Lệ Quân Trầm, ánh mắt anh ta chất chứa sự thất vọng: “Cô nhóc, phải hạnh phúc đấy nhé.”
“Lệ tổng, có thể tiện nói chuyện riêng không?” Diệp Thanh Phong bước tới, gương mặt tỏ rõ vẻ xảo quyệt.
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn ông ta: “Có gì có thể nói luôn ở đây đi.”
Diệp Thanh Phong cảm thấy hơi ngại ngùng liếc nhìn Hứa Thâm Thâm.
Hứa Thâm Thâm hiểu chuyện, cô buông Lệ Quân Trầm ra cười nói: “Lệ tiên sinh, anh đi đi, bây giờ dù anh không ở đây họ cũng không dám bắt nạt em nữa đâu.”
Lệ Quân Trầm nhìn xung quanh: “Nếu có ai khiêu khích em thì cứ nói cho anh biết.”
Nói xong anh nhìn Diệp Thanh Phong và nói: “Đi thôi.”
Diệp Thanh Phong ngượng ngịu gật đầu đưa anh tới một chỗ khuất cách đó không xa.
Cuối cùng Hứa Thâm Thâm cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, xem ra hiệu quả cũng không tệ, Diệp Thanh Phong đang đứng ngồi không yên.
Không biết ông ta có thể cho Lệ Quân Trầm lợi lộc gì để anh buông tha Diệp gia.
“Hứa tiểu thư.” Một giọng quen thuộc vang lên phía sau lưng.
Hứa Thâm Thâm lập tức quay người lại, thấy bà ta cô mỉm cười: “Chu phu nhân thật trùng hợp, đúng lúc có thứ này muốn nhờ bà gửi tới Chu Lang.”
Chưa nói hết lời, cô đã lấy từ trong túi ra một viên kim cương.
Chu phu nhân nhận lấy, cười một cách thản nhiên: “Cô đúng là một cô gái thông minh.”
“Sự hận thù của tôi chưa bao giờ muốn làm liên lụy tới người vô tội.” Hứa Thâm Thâm lãnh đạm.
Đôi mắt Chu phu nhân lấp lánh: “Tôi xin lỗi, khi bố cô mất tôi không tới dự được, thực ra…”
“Chu phu nhân không cần phải giải thích.” Hứa Thâm Thâm cười lạnh nhạt: “Khi bố tôi còn sống cũng đã từng nói với tôi rằng khi ông ấy còn trẻ đã nhận ơn của Chu gia, bảo tôi có cơ hội phải đền đáp, chuyện công xưởng Mẫn Nam là điều tôi trả lại cho nhà họ Chu. Nếu đã trả hết nợ tình cảm thì tôi sao có thể nợ thêm chứ.”
Ánh mắt của Chu phu nhân đã dịu bớt: “Bố cô thường xuyên khen ngợi cô, cô đúng là người thấu tình đạt lý.”
Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Chu phu nhân không cần phải lấy lòng tôi, ngược lại tôi có chuyện cần phải nhắc nhở. Lệ tiên sinh hơi bất mãn với Chu Lang, hi vọng sau khi anh ta xuất ngũ đừng tới tìm tôi nữa, đến lúc đó dù xảy ra chuyện gì thì tôi cũng sẽ không chịu trách nhiệm.”
Chu phu nhân sững sờ nhưng vẫn mỉm cười: “Thâm Thâm, nếu như cô làm một người đàn ông thì tốt biết bao.”
“Trên thế giới này không có nếu như.” Hứa Thâm Thâm cười lạnh.
Chu phu nhân cất nhẫn kim cương đi, cười nói: “Vậy tôi không quấy rầy cô nữa.”
“Vâng.” Hứa Thâm Thâm nhẹ nhàng gật đầu.
Đợi Chu phu nhân đi khỏi cô mới xoay người lại đi vệ sinh.
Sau khi ra khỏi buồng vệ sinh cô đứng ở bệ rửa tay mở nước để rửa tay, cửa phòng vệ sinh được đẩy vào, Nguyễn Thanh Uyển dẫn theo hai người đàn ông bước vào.
Hứa Thâm Thâm nhíu mày quay người nhìn Nguyễn Thanh Uyển đầy vẻ đề phòng: “Bạch phu nhân, bà muốn làm gì vậy?”
“Quân Trầm thực sự rất tốt với cô, đến cả những thứ quý giá như vậy cũng cho cô đeo.” Trong mắt Nguyễn Thanh Uyển chất chứa sự ghen tị.
Hứa Thâm Thâm rút điện thoại ra khỏi túi định gọi cho Lệ Quân Trầm.
Nào ngờ động tác của người đàn ông bên cạnh Nguyễn Thanh Uyển vô cùng nhanh chóng, anh ta cướp điện thoại trong tay cô.
“Bà muốn làm gì đây?” Hứa Thâm Thâm cắn chặt răng nhìn bà ta.
“Hứa Thâm Thâm tôi muốn Lệ Quân Trầm nhìn thấy bộ mặt thật của cô, cho nó biết cô là một người phụ nữ dâm đãng như thế nào!” Nguyễn Thanh Uyển cười gian xảo: “Hôm nay tôi tặng cô hai người đàn ông đầy cơ bắp, cô hãy hưởng thụ đi.”
“Đáng chết!” Hứa Thâm Thâm mắng người đàn bà điên cuồng Nguyễn Thanh Uyển.
Nguyễn Thanh Uyển cười đắc chí, bà ta quay người đi ra ngoài: “Hai người đừng làm tôi thất vọng đó.”
“Rõ!” Hai tên đó đồng thanh trả lời.
Hứa Thâm Thâm hít một hơi thật sâu, lập tức chạy vào trong một phòng vệ sinh cạnh đó rồi khóa trái cửa lại.
Bây giờ phải làm sao đây, cô không nghĩ ra cách gì cả.
Cô nghe thấy tiếng rời đi của Nguyễn Thanh Uyển.
“Hứa tiển thư ra đây đi, chúng tôi đảm bảo năng lực của chúng tôi không hề kém cạnh Lệ tiên sinh.” Một tên ở bên ngoài nói vọng vào một cách ghê tởm.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK