Lệ Quân Trầm lập tức có phản ứng, anh đứng dậy đi tới trước cửa sổ, nhìn xuống dưới.
Chỉ nhìn thấy mỗi mấy chữ ‘Tôi xin lỗi’ rất to trên tuyết còn không thấy Hứa Thâm Thâm đâu nữa.
Anh quay người bước ra ngoài, đi vào bên trong mưa tuyết, nhưng cũng không hề thấy tung tích của cô dù chỉ một chút xíu.
Dấu chân thì vẫn còn, thế nhưng cũng đã rất mờ.
Nếu như không phải dòng chữ trên tuyết đủ lớn thì cũng đã sớm bị tuyết rơi phủ kín lên trên rồi.
Anh đuổi theo dấu chân, bỗng phát hiện cô đã đi được rất xa.
Hứa Thâm Thâm thật sự lạnh đến không thể chịu nổi nữa, cho nên mới quyết định rời đi trước.
Nhớ lại lúc trước, vì chuyện giữ lại biệt thự mà cô cũng đã từng đến tìm Diệp Mạc Phàm vào một đêm tuyết tương tự thế này, cô quỳ gối trong tuyết ròng rã hai tiếng đồng hồ nhưng không một ai quan tâm tới cô.
Đầu gối của cô đông cứng đến mức đỏ hết cả lên, nhưng vẫn không một ai bước ra ngoài.
Tuy rằng tình huống lần này không giống lúc đó, nhưng cô cũng không muốn khiến bản thân chịu tủi.
Hiện giờ cô đang cảm thấy cả người mình mơ mơ màng màng rồi, trong người cũng lúc lạnh lúc nóng, sợ sợ là sắp sửa bị bệnh rồi.
Cho nên cô liền quyết định về nhà trước, ngày mai lại tới.
Đi theo hướng xuống dưới chân núi, cô có cảm giác đôi chân không còn nghe theo sự điều khiển của trĩ não nữa, mềm đến mức không cất bước nổi.
Lúc này, một chiếc xe bỗng lái từ dưới chân núi lên, dừng ngay trước mặt cô.
Tông Tranh Vanh thấy cô chật vật như vậy, sắc mặt lập tức trở nên đen xì, anh ta xuống xe, cời chiếc áo khóa nỉ trên người xuống, phủ lên thêm cho cô.
“Thâm Thâm, cô sao thế?” Tông Tranh Vanh không ngờ rằng cô sẽ lại ở trong tình trạng này.
Hứa Thâm Thâm lập tức run hết cả chân, cả người có xu thế đổ về phía trước, Tông Tranh Vanh ôm ngang người cô, bế cô lên xe.
Dọc đường đi không hề chậm trễ, trực tiếp đưa thẳng đến bệnh viện.
Lúc Lệ Quân Trầm đuổi tới chỉ thấy Hứa Thâm Thâm đang rúc người vào trong ngực Tông Tranh Vanh, sau đó lên xe, căn bản không hề biết đã xảy ra chuyện gì.
Anh đứng dưới trời tuyết rơi, hai tay nắm chặt thành đấm, đời này anh mà còn vì một người phụ nữ như thế thì anh sẽ không còn mang họ Lệ nữa!
Tông Tranh Vanh đưa Hứa Thâm Thâm đến bệnh viện, bác sĩ vừa kiểm tra xong cho cô, sắc mặt lập tức không tốt chút nào.
“Anh làm bạn trai cái kiểu gì thế, cô gái này bị sốt đến mức độ này sao mới chịu đưa đến, bị cảm sốt đến vào phổi rồi đây này!” Bác sĩ nghiêm khắc phê bình.
Tông Tranh Vanh không hề giải thích cũng như phản bác lại, chẳng qua chỉ nhìn Hứa Thâm Thâm bằng ánh mắt đau lòng, vì một người đàn ông mà cô tự tra tấn bản thân thành cái dạng này, có đáng giá không?
Bác sĩ lập tức ra y lệnh truyền nước cho Hứa Thâm Thâm, để cô nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi.
Hứa Thâm Thâm sốt cao đến mức bắt đầu mê sảng, Tông Tranh Vanh cứ thế ngồi bên cạnh giường bệnh trông coi cô.
“… Ba, ba đừng bỏ lại con và mẹ, ba…” Giọng nói của Hứa Thâm Thâm rất khàn, lại kèm theo giọng mũi và sự nghẹn ngào: “… Con sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, ba, là do con không tốt, hu hu…”
“Thâm Thâm?!” Tông Tranh Vanh nắm chặt lấy tay Hứa Thâm Thâm: “Thâm Thâm đừng sợ, có tôi ở đây rồi.”
“… Con hận người phụ nữ kia… Tại sao bà ấy lại muốn sinh con ra… Tại sao con lại còn sống…” Hứa Thâm Thâm vẫn đang tiếp tục mê sảng như trước.
Tông Tranh Vanh đứng dậy muốn đi gọi bác sĩ tới xem thử, lần đầu tiên anh ta gặp phải tình huống như thế này, nên quả thật đúng là bó tay hết cách.
“… Lệ tiên sinh, anh đừng bỏ lại tôi… Tôi chỉ còn mỗi một mình, đừng bỏ lại tôi, đừng…” Hứa Thâm Thâm khóc nấc lên trong giấc mơ, nước mắt cũng trượt xuống theo khóe mắt cô.
“Thâm Thâm, tỉnh lại đi, là tôi, Tông Tranh Vanh đây.” Tông Tranh Vanh giúp cô lau sạch nước mắt, nhẹ giọng lay cô tỉnh.
Dường như Hứa Thâm Thâm không hề nghe thấy bất cứ điều gì, phút chốc lại chìm vào cơn mê sảng, sau đó không có phản ứng gì nữa, cứ như là ngủ thiếp đi vậy.
Cứ như vậy, mãi cho đến tận chạng vạng tối ngày thứ ba, Hứa Thâm Thâm mới tỉnh lại.
Lúc đó, trong phòng bệnh không có bất kỳ ai.
Ngoài cửa sổ dường như tuyết vẫn đang rơi, những chạc cây đung đưa lẫn vào nhau, chập chờn, trông có vẻ rất lạnh.
Sao mình lại ở bệnh viện thế này?
Là Lệ Quân Trầm đưa cô tới ư?
Sao cô lại chẳng nhớ nổi bất cứ điều gì thế này.
“Thâm Tham, cô tỉnh rồi?” Tông Tranh Vanh từ bên ngoài đi vào, thấy cô đang ngồi một mình, hơi kinh ngạc.
Hứa Thâm Thâm nhìn thấy Tông Tranh Vanh, lông mày hơi nhíu: “Tông tiên sinh.”
“Tôi đây.” Tông Tranh Vanh rất vui vẻ, đặt hộp cơm giữ nhiệt trong tay xuống, nói: “Cô đã ngủ đến ba ngày hai đêm rồi đấy.”
“Lâu vậy sao?” Hứa Thâm Thâm nhíu mày: “Vậy hôn lễ của Diệp Mạc Phàm và Bạch Viện Viện thế nào rồi?”
“Vào ngày kia.” Tông Tranh Vanh trả lời.