Được không?
Được cái gì mà được?
Hứa Thâm Thâm buồn bực nhìn Lệ Quân Trầm, anh như vậy là đồng ý hay không đồng ý?
Lệ Quân Trầm kéo cô vào trong lòng mình: “Vì vậy yêu tinh em muốn lấy anh ư?”
“Các cô gái phía dưới đều muốn lấy anh, đương nhiên em cũng muốn rồi.”Hứa Thâm Thâm nửa thật nửa đùa, dù sao Lệ Quân Trầm cũng sẽ không để ý.
Đôi mắt đen của Lệ Quân Trầm lúc nhắm lúc mở: “Vậy anh cưới em.”
Hứa Thâm Thâm sững sờ vài giây, cô bỗng đẩy anh ra, cơ thể dịch về sau, dịch đến đầu còn lại của ghế sofa.
Điều này nhất định không phải là thật.
“Anh Lệ, anh đừng đùa nữa.” Hứa Thâm Thâm cười ngượng: “Trò đùa này không buồn cười chút nào.”
Cô cũng không cười nổi.
Ánh mắt Lệ Quân Trầm sáng lạnh: “Em cảm thấy anh đang đùa sao?”
Hứa Thâm Thâm với đôi mắt đen sâu thẳm hỏi một cách cẩn thận: “Lẽ nào không phải sao?”
Lệ Quân Trầm lạnh lùng: “Đúng vậy.”
Hóa ra cô vẫn chưa bao giờ coi đó là thật.
Hứa Thâm Thâm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại cảm thấy rất thất vọng.
Cô buồn bã nhìn Lệ Quân Trầm: “Anh Lệ, sau này đừng nói những lời nói đùa giống như vậy nữa. Em tự biết mình không xứng với anh, xin hãy tha cho em.”
Đôi mắt đen của anh âm u, anh không nói bất cứ lời nào.
“Em đi tắm.”Hứa Thâm Thâm nhận thấy bầu không khí không ổn, lập tức lánh đi.
Lệ Quân Trầm nhìn cô trốn vào phòng tắm, bất đắc dĩ lắc đầu.
Cô không muốn lấy anh đến như vậy sao?
Sau đó, cuối cùng buổi dạ tiệc chúc mừng một năm công ty đầu tư Lập Đức cũng đến.
Hứa Thâm Thâm thay xong quần áo, cô ngồi trước bàn trang điểm suy nghĩ hôm nay tạo kiểu tóc gì thì hợp.
Cô mở ngăn kéo, bỗng nhìn thấy chiếc nhẫn Chu Lang tặng cho mình, cô vẫn chưa trả lại cho anh ta.
Cũng không biết anh ta đã từ đơn vị quay trở lại chưa.
Buổi tiệc tối nay có lẽ có thể gặp Chu Minh Sâm hoặc Chu phu nhân, cô vẫn nên trả lại nhẫn kim cương cho anh ta.
“Hứa Thâm Thâm.” Giọng nói trầm lạnh của Lệ Quân Trầm từ bên cạnh truyền đến.
Hứa Thâm Thâm quay đầu nhìn, một tay che má mỉm cười: “Anh đến đón em rồi, nhưng em vẫn chưa làm xong tóc.”
Trên người cô mặc chiếc váy đen cổ chữ V mua về đó, có thể nhìn thấy xương quai xanh đẹp đẽ, da dẻ trắng nõn phần ngực tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn, một cặp đùi đẹp nhỏ dài thẳng tắp được vén lên, lộ ra một tư thế gợi cảm.
Mái tóc dài vừa đen bóng lại hơi xoăn xõa ra ở phía sau càng nổi bật lên sự thùy mị.
Lệ Quân Trầm bước đến, tay khẽ lướt qua tóc cô: “Như thế này là đẹp.”
Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Anh Lệ thích dáng vẻ em để xõa tóc sao?”
Bàn tay thon dài của Lệ Quân Trầm giữ lấy cằm cô, khẽ đưa cằm lên, giọng nói đầy sự mập mờ: “Anh thích dáng vẻ em để tóc xõa ở trên giường hơn.”
“Tên háo sắc.” Hứa Thâm Thâm đánh tay anh ra: “Nếu anh đã thích vậy em không tạo kiểu nữa.”
Nói xong cô đứng dậy, cầm túi xách trên bàn chuẩn bị đi tham gia dạ tiệc.
“Đợi đã.” Lệ Quân Trầm kéo cô trở lại, rút chiếc nhẫn kim cương từ trong tay cô ra, vẻ mặt muộn phiền: “Đeo nó làm gì?”
“Đồ trang sức của em đều đổ vào tiền thuốc và viện phí cho ba em rồi, anh xem trên tay và cổ em đều không có thứ gì, bởi vậy liền lấy nó dùng tạm.” Thực ra Hứa Thâm Thâm chỉ là đang đùa, cô chuẩn bị trả nhẫn kim cương cho người ta.
“Người phụ nữ của Lệ Quân Trầm không cần đeo đồ của tên đàn ông khác!” Lệ Quân Trầm đoạt lấy đồ trong tay cô, định ném đi.
“Đừng ném!” Hứa Thâm Thâm ôm chặt cánh tay anh: “Em vốn dĩ định trả lại cho anh ta, anh ném rồi đến lúc gặp bảo em trả lại anh ta thế nào?”
Lệ Quân Trầm khẽ cau mày: “Em định trả lại anh ta?”
“Đúng vậy, lẽ nào anh Lệ mong em giữ nó lại sao?” Hứa Thâm Thâm lấy chiếc nhẫn kim cương lại, hí hoáy trong tay: “Nhưng viên kim cương to như thế này, thật đúng là không nỡ bỏ.”
Lệ Quân Trầm ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, ôm trọn cô vào lòng: “Em thích ư?”
Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Đương nhiên, tuy rằng kim cương là trò lừa kinh doanh lớn nhất của thế kỷ 20, nhưng phụ nữ lại thích những thứ đồ sáng lấp lánh đó.”
“Đi theo anh.” Lệ Quân Trầm nắm lại tay cô, bước ra khỏi phòng.
Bọn họ đi tới phòng sách, Lệ Quân Trầm mở tủ sắt bên cạnh ra, nói với cô: “Tùy em chọn.”
Hứa Thâm Thâm tiến tới, thấy trong tủ sắt lại có mấy bộ trang sức, vừa nhìn đã biết là đồ cực kỳ đắt tiền.
Cô mím môi: “Đây là của mẹ anh để lại sao?”
“Ừ.” Lệ Quân Trầm gật đầu: “Nhưng cho em cũng không sao.”
“Cho em?” Hứa Thâm Thâm chỉ vào mình, có chút kinh ngạc.
Không phải là cho cô mượn đeo một chút, mà là cho?
“Không muốn?” Lệ Quân Trầm nhíu mày nhìn cô.
“Em không dám lấy!” Cô có chút sợ hãi, dù sao trước giờ anh chưa từng tặng cô thứ gì.
Trong lúc nhất thời lại tặng đồ trang sức quý giá như vậy, còn là di vật của mẹ anh, cô thật sự không dám nhận.
Lệ Quân Trầm lấy một sợi dây chuyền kim cương từ trong một hộp trang sức trong số đó, kéo cô vào trong lòng mình, tự mình đeo lên cho cô.
Bọn họ dựa rất sát nhau, Hứa Thâm Thâm có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh đang tuôn ra phía sau cổ cô, nó ngứa ngáy khiến tai cô nóng bừng.
Tiếp đó Lệ Quân Trầm lại lấy chiếc nhẫn ra, đeo lên ngón áp út trên tay trái Hứa Thâm Thâm.
Tim Hứa Thâm Thâm đập thình thịch, đã tay trái lại còn là ngón áp út.
Cô vuốt ve chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay mình, trong lòng thầm nghĩ.
Lệ Quân Trầm hiểu được ý nghĩa của việc đeo nhẫn trên ngón tay này không?
Hay là anh chỉ tùy tiện đeo lên cho cô?
Lệ Quân Trầm đóng cửa tủ sắt lại, nắm tay của Hứa Thâm Thâm vẫn còn đang ngẩn ngơ, rời khỏi phòng sách.
Bước đến cửa, Lệ Quân Trầm trực tiếp mang áo khoác của mình khoác cho cô, mình vẫn mặc bộ vest đen lạnh đó, bước ra cửa chính.
Buổi họp hàng năm của công ty đầu tư Lập Đức được tổ chức trong câu lạc bộ thương vụ cao cấp, nơi lần đầu tiên Lệ Quân Trầm và Hứa Thâm Thâm gặp mặt.
Hứa Thâm Thâm đứng ở cửa, không kiềm chế được lộ ra một nụ cười bất lực: “Thật đúng là trùng hợp.”
Lệ Quân Trầm để ý tới biểu cảm của cô: “Là một sự bắt đầu khá tốt.”
Hứa Thâm Thâm sững sờ, anh lại cho đó là một sự bắt đầu khá tốt?
Mình không nghe nhầm chứ?
Hai người tiếp tục bước vào trong, vào bên trong nhiệt độ bất ngờ lên cao.
Lệ Quân Trầm bỏ áo khoác trên người cô xuống, đưa cho phục vụ đứng bên cạnh cất giữ giùm.
Sau đó hai người tay trong tay tiếp tục bước vào trong.
Sự bắt mắt của mỹ nữ và trai đẹp lập tức lọt vào mắt của tất cả mọi người.
Diệp Tiêu Nhiên nhìn thấy Hứa Thâm Thâm, trong mắt anh ta liền có chút dịu dàng, người phụ nữ đó thật đáng yêu.
Chỉ tiếc, không thuộc về mình.
Diệp Mạc Phàm nhìn thấy Hứa Thâm Thâm liền cắn răng nghiến lợi.
Cả người Nhiếp Tử San toát lên vẻ cao quý bước đến: “Quân Trầm, anh đến rồi.”
Trong mắt lại không hề có Hứa Thâm Thâm.
Lệ Quân Trầm lạnh lùng.
Nhiếp Tử San sững sờ một chút, sau đó nhìn về phía Hứa Thâm Thâm ở bên cạnh: “Hứa tiểu thư…”
Cô ta vẫn chưa nói xong liền bị sợi dây chuyền trên cổ Hứa Thâm Thâm khiến cho sững sờ.
Ánh mắt theo đó dời xuống, dời đến trên ngón tay xanh nhạt như vậy của cô, con ngươi co lại rất hung dữ.
Cô ta không ngờ Lệ Quân Trầm lại đưa đồ vật quan trọng như thế cho Hứa Thâm Thâm.
Hứa Thâm Thâm nhận ra sự thay đổi ánh mắt của cô ta, cười hỏi: “Có gì không đúng sao?”
Không đúng, đương nhiên không đúng!
Nhiếp Tử San gào thét trong lòng, bởi vì cô ta cảm thấy cô căn bản không xứng!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK