"Thâm Thâm, lý do em từ chối tối không thuyết phục." Vẻ mặt Diệp Tiêu Nhiên nghiêm nghị: "Tôi chắc chắn sẽ ở bên em."
Hứa Thâm Thâm có hơi dở khóc dở cười: "Diệp tổng, anh chắc chắn sẽ bên tôi nhưng tôi không nhất định phải gả cho anh, quan hệ giữa tôi và người nhà anh như thế nào, anh biết rất rõ."
"Quan hệ hôn ước, tôi biết." Diệp Tiêu Nhiên trả lời.
"Diệp tổng, tôi thật sự sẽ không gả cho anh, nếu sau này muốn kết hôn tôi sẽ chọn người mình yêu." Hứa Thâm Thâm khẽ đáp lời.
"Em thích Lệ Quân Trầm sao?" Diệp Tiêu Nhiên hỏi gọn gàng dứt khoát.
Hứa Thâm Thâm không do dự, thẳng thắn lắc đầu.
"Cảm giác của em đối với anh ta và đối với tôi là thế nào?" Diệp Tiêu Nhiên lại tiếp tục hỏi.
"Đều như nhau." Hứa Thâm Thâm không muốn Diệp Tiêu Nhiên nuôi hi vọng trong lòng dây dưa với mình, khẽ cười nói: "Nhưng Lệ Quân Trầm vẫn có chỗ hơi khác."
"Ở chỗ nào?" Diệp Tiêu Nhiên hỏi.
"Anh ta là người đàn ông đầu tiên của tôi." Hứa Thâm Thâm trả lời thật lòng.
Diệp Tiêu Nhiên lại nhìn ra sự ngây thơ của Hứa Thâm Thâm từ điểm này.
Những người đó nói cô phóng túng dụ dỗ đàn ông, nhưng người đàn ông cô thật sự hiến dâng tất cả chỉ có Lệ Quân Trầm.
Chỉ bởi vì anh ta là người đàn ông đầu tiên của cô.
Không thể không nói Lệ Quân Trầm quả thật may mắn.
"Thâm Thâm." Diệp Tiêu Nhiên bỗng nhiên nhìn cô vô cùng tình cảm: "Anh không coi trọng trinh tiết."
Hứa Thâm Thâm nghẹn họng.
Nếu đổi lại là bất kỳ cô gái nào nghe thấy lời này đều sẽ cảm động.
Nhưng Hứa Thâm Thâm chỉ cảm thấy nguội lạnh trong lòng.
Cô cười lạnh lẽo: "Diệp tổng, anh nên đến sớm một chút."
"Có lẽ anh không nên buông tay." Diệp Tiêu Nhiên bất đắc dĩ trả lời.
"Mọi chuyện đều qua rồi, hi vọng Diệp tổng có thể nhìn về phía trước. Bắc Kinh có rất nhiều thiên kim tiểu thư, hi vọng anh không chôn chân mãi ở một gốc cây." Lúm đồng tiền của Hứa Thâm Thâm ẩn hiện.
"Nhưng rừng có nhiều cây đến mấy cũng chỉ có một Hứa Thâm Thâm thôi." Giọng nói của Diệp Tiêu Nhiên bình thản: "Nói chuyện khác thôi, vụ hợp tác với Công ty Đầu tư Lập Đức cần phải gấp rút hơn, chậm một chút cũng sẽ gây tổn thất cho Công ty."
Hứa Thâm Thâm cũng không vướng víu mấy chuyện tình cảm của thiếu nữ, ánh mắt cô lập tức trở nên chuyên nghiệp khác thường, nghiêm túc nói: "Tôi sẽ liên lạc với Tông tiên tinh, dự án hợp tác lần này là anh ta giúp chúng ta móc nối."
"Tông Tranh Vanh là chủ nhân tương lai của công ty Đầu tư Lập Đức, trực tiếp trò chuyện với anh ta đương nhiên là được, nhưng giai đoạn này công ty đó vẫn còn nằm trong tay Nhiếp Tử San, em đừng quá coi nhẹ." Diệp Tiêu Nhiên đề nghị.
Hứa Thâm Thâm vuốt cắm, cô rất khiêm tốn trong việc làm ăn.
Cô rất ngưỡng mộ những người sớm lăn lộn thương trường như Lệ Quân Trầm và Diệp Tiêu Nhiên.
Bọn họ đều chưa tới 35 tuổi, nhưng đều là tuổi trẻ tài cao, khiến người khác không dám coi thường.
Cô là một phụ nữ, muốn đạt được như bọn họ quả thực rất khó nhưng cô sẽ không buông tay.
Bởi vì cô rất muốn gây dựng lại Hứa gia.
Sau khi tiễn Diệp Tiêu Nhiên đi, Hứa Thâm Thâm vẫn gọi điện thoại cho Tông Tranh Vanh, đương nhiên giọng điệu vô cùng máy móc.
"Tông tiên sinh, tôi là Hứa Thâm Thâm của tập đoàn Hứa thị. Tôi muốn nói chuyện với anh về lần hợp tác này." Giọng nói của Hứa Thâm Thâm trầm xuống.
Tông Tranh Vanh nhận điện thoại, bất đắc dĩ cười: "Em quá lạnh lùng rồi."
"Công tư phân minh." Hứa Thâm Thâm trả lời.
"Được, công tư phân minh. Vậy em giúp tôi hẹn Diệp Mạc Phàm, buổi trưa chúng ta gặp nhau ở phòng ăn dưới lầu của Công ty em." Tông Tranh Vanh cầm điện thoại bước vào phòng tắm. Anh ta có thói quen ngủ trần, trên người chẳng mặc thứ gì.
Hứa Thâm Thâm không hề hay biết: "Được rồi, buổi trưa gặp."
Nói xong, cô cúp điện thoại.
Tông Tranh Vanh nhìn điện thoại bị ngắt, không khỏi thở dài. Anh ta nhìn lại bản thân trong gương, tay chống lên má, có hơi buồn bực.
Rốt cuộc mình có gì thua kém Lệ Quân Trầm, sao Hứa Thâm Thâm lại không thích mình?
Sau khi Hứa Thâm Thâm cúp điện thoại liền gọi Lâm Tư Kỳ vào: "Giúp tôi thông báo với Diệp Mạc Phàm, trưa nay Tông tiên sinh của công ty đầu tư Lập Đức sẽ tới ăn cơm cùng."
"Vâng." Con người của Lâm Tư Kỳ từ sau khi được thăng chức cũng đã thay đổi, nụ cười trên mặt trở nên rất tự tin.
Tuy cô ấy đã trở thành quản lý nhưng vẫn muốn tiếp tục làm trợ lý cho Hứa Thâm Thâm.
Hứa Thâm Thâm nhìn cô bước ra ngoài, con ngươi đen láy chăm chú nhìn vào bóng lưng của Lâm Tư Kỳ. Đây là gót chân thứ hai giúp cô đứng vững ở công ty này.
Giữa trưa, Hứa Thâm Thâm đi cùng Diệp Mạc Phàm vào nhà ăn gặp Tông Tranh Vanh.
Tông Tranh Vanh đã gọi đồ ăn chờ bọn họ. Nhìn thấy Diệp Mạc Phàm vẻ mặt anh khinh thường, loại đàn ông bắt cá hai tay lại nuốt hết gia sản nhà bạn gái thật sự quá buồn nôn.
Anh rất thắc mắc vì sao Hứa Thâm Thâm chưa trả thù Diệp Mạc Phàm?
Chẳng lẽ là còn ủ mưu lớn ư?
"Tông tiên sinh, xin chào." Diệp Mạc Phàm vươn tay rất kiểu cách.
Tông Tranh Vanh có vẻ thận trọng hơn nhiều, mặc dù phần lớn mọi chuyện hắn đều không biết rõ đầu đuôi, nhưng gặp việc đứng đắn lại trở nên rất nghiêm túc.
"Diệp tổng, không cần khách sáo như vậy. Mọi người đều đã quen biết một thời gian rồi, vẫn nên tự nhiên đi." Tông Tranh Vanh cười nhạt, anh ta nhìn Hứa Thâm Thâm đã ngồi xuống nói: "Anh đã gọi những món em thích."
"Anh biết tôi thích ăn gì sao?" Hứa Thâm Thâm hơi ngạc nhiên.
"Muốn biết cũng không khó." Tông Tranh Vanh cười có chút đắc ý: "Anh đi tìm giúp việc nhà em là được."
Hứa Thâm Thâm đã biết, thì ra anh ta xuống tay với người bên cạnh mình.
May mắn là Tông Tranh Vanh không có uy hiếp gì với cô, nếu không Hứa Thâm Thâm sẽ đuổi việc người giúp việc của biệt thự Hứa gia!
Sao có thể dễ dàng tiết lộ tin tức của chủ nhà như vậy chứ!
Diệp Mạc Phàm nhìn hai người tung hứng dường như còn thân quen hơn bản thân mình nhiều, đáy lòng dâng lên một cảm giác khó chịu.
Không thể không nói, quan hệ xã hội của Hứa Thâm Thâm thật sự rất mạnh.
Lệ Quân Trầm cũng thế, Tông Tranh Vanh cũng vậy, cô ấy đều có thể cân bằng.
Điều này so với tính ích kỷ chỉ biết trêu chọc Bạch Viện Viện không biết còn mạnh hơn bao nhiêu lần.
"Tông tiên sinh, với chuyện hợp tác lần này anh có ý kiến gì không?" Hứa Thâm Thâm nói thẳng, thầm muốn giải quyết vấn đề thật nhanh.
Tông Tranh Vanh lắc đầu: "Có thể hợp tác cùng em, anh rất vui."
Như vậy anh sẽ có lý do để gặp cô.
"Vậy hay là chọn thời điểm ký kết?" Hứa Thâm Thâm cười nói.
"Được, không thành vấn đề." Tông Tranh Vanh đáp ứng không chút nghĩ ngợi.
Diệp Mạc Phàm càng nhìn càng khó chịu, bỗng nhiên hắt một gáo nước lạnh: "Tông tiên sinh không cần xin phép Nhiếp tổng một chút sao?"
"Người đứng đầu công ty đầu tư Lập Đức họ Tông, không phải họ Nhiếp." Tông Tranh Vanh lập tức nổi giận.
Diệp Mạc Phàm mím môi, nửa lời cũng không nói nữa.
Hứa Thâm Thâm khẽ cười, Diệp Mạc Phàm thật giống một bao cỏ!
Lẽ nào Diệp Tiêu Nhiên không nhắc nhở hắn, người đứng đầu Lập Đức sau này sẽ là Tông Tranh Vanh sao?
Vậy nên thà rằng gây tội với Nhiếp Tử San cũng không nên làm mất lòng Tông Tranh Vanh.
"Thâm Thâm, anh cảm thấy em bỏ anh ta là đúng." Tông Tranh Vanh vô cùng khó chịu nhìn Diệp Mạc Phàm.
Diệp Mạc Phàm lập tức ngồi thẳng lưng: "Chuyện của tôi và Thâm Thâm là chuyện riêng của chúng tôi, không dám phiền Tông tiên sinh phê bình."
Tông Tranh Vanh cười lạnh: "Tôi không phê bình, chỉ là tôi nhìn anh rất khó chịu."
Bàn tay của Diệp Mạc Phàm đặt trên mặt bàn, dần dần nắm lại thành quả đấm.
Hứa Thâm Thâm cười tủm tỉm nhìn, biết rõ anh ta chẳng dám ra tay đánh người.
Diệp Mạc Phàm không quyết đoán bằng Diệp Tiêu Nhiên.
Hết chương 58.