• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lệ Quân Trầm tựa vào lòng Hứa Thâm Thâm ngủ một giấc rất sâu.

Hứa Thâm Thâm mở to đôi mắt tròn xoe ngập ngước, nhìn lên trần nhà.

Cô một bàn nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc của cô, động tác rất dịu dàng.

Lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy ra, Nhiếp Tử San giơ lên giỏ trái cây đứng ở cửa, ngây ngẩn cả người.

Cô không nghĩ tới mình sẽ bắt gặp cảnh tượng ướt át như vậy.

Thế mà bọn họ lại làm chuyện đó ở trong phòng bệnh, nghĩ tới đây, gò má cô đỏ lên, cô yên lặng đi ra ngoài.

Hứa Thâm Thâm chớp mắt vài cái, lấy tay vỗ vỗ bả vai Lệ Quân Trầm, "Lệ tiên sinh, Nhiếp Tử San ở ngoài cửa."

Lệ Quân Trầm chậm rãi mở mắt, khẽ nhíu mày, "Cô ta tới đây làm cái gì?"

Hứa Thâm Thâm lắc đầu, cô cũng không biết, hơn nữa không gõ cửa lập tức tiến vào, một chút lễ phép cũng không có.

Lệ Quân Trầm ngồi dậy, dùng chăn gói kỹ Hứa Thâm Thâm.

Hứa Thâm Thâm ôm chăn, cười nói: "Lệ tiên sinh sợ cơ thể tôi bị người ta nhìn thấy ư, nhưng mà phía ngoài là một người phụ nữ, anh mới là người có lực hấp dẫn với cô ấy, không phải sao?"

Lệ Quân Trầm thong thả ung dung mặc áo sơ mi, giọng điệu trong trẻo lạnh lùng, "Tôi không thích cô bị bất cứ kẻ nào nhìn thấy cơ thể cô."

"Bá đạo!" Mặt mày Hứa Thâm Thâm đầy ý cười.

Lệ Quân Trầm cầm lấy một cái quần ngủ bằng bông đi tới, bế Hứa Thâm Thâm lên, mặc vào cho cô.

Hứa Thâm Thâm cũng không nhăn nhó, hưởng thụ sự chăm sóc của anh.

Chính mình đã biến thành như vậy, chẳng phải là tại anh ấy thì ai.

Thế nên cô cảm thấy chuyện anh làm là rất hiển nhiên.

Qua mười phút sau, Nhiếp Tử San đứng ở cửa gõ cửa.

"Vào đi." Tiếng nói của Lệ Quân Trầm rất trầm thấp.

Thấy cô ta tới, trong lòng Hứa Thâm Thâm có phần kinh ngạc, còn tưởng rằng cô ta đã rời đi trong cơn tức giận rồi chứ.

"Em nghe nói Thâm Thâm phải nhập viện rồi, thế nên mới tới thăm." Nhiếp Tử San dịu dàng cười nói.

Thầm nghĩ đến bọn họ còn có thể làm chuyện thẹn thùng như thế, chắc hẳn là cũng không có chuyện gì nghiêm trọng.

"Cảm ơn." Hứa Thâm Thâm cảm thấy cô ta tới hơi quá thường xuyên.

Mục đích không cần nói cũng biết, hẳn là tới để gặp Lệ Quân Trầm.

Lệ Quân Trầm rất lạnh nhạt, anh lấy điện thoại di động ra gọi cho Bùi Triết, bảo anh ta đưa đồ ăn tới đây.

Nhiếp Tử San dịu dàng nói: "Tư Đồ Uyển Uyển là người phát ngôn cho sản phẩm của công ty anh phải không?"

Lệ Quân Trầm nhíu mày, "Loại chuyện nhỏ nhặt này tôi chưa bao giờ hỏi tới."

"Em chỉ muốn hỏi anh thử, xem có thể đổi thành hai người đồng thời phát ngôn được không, Văn Du cũng muốn làm người phát ngôn cho sản phẩm này." Nhiếp Tử San cẩn thận hỏi.

Lần này cô tới chính là vì em gái của mình.

Ánh mắt Lệ Quân Trầm trong trẻo lạnh lùng, "Những chuyện này không phải do tôi quyết định."

"Nhưng mà anh có thể thay đổi mà, không phải ư?" Nhiếp Tử San nhàn nhạt cười, “Em tin chắc rằng anh sẽ nhìn vào tình cảm trước kia của chúng ta mà đáp ứng em.”

Hứa Thâm Thâm ôm gối bày ra vẻ mặt nghiền ngẫm, rõ ràng là Nhiếp Tử San cố ý nói ra lời này.

Cô nghiêng đầu nghe, cũng không đáp lời.

"Hứa Thâm Thâm, không phải công ty của cô đã ra sản phẩm mới sao?" Lệ Quân Trầm nhìn về phía cô, ánh mắt có vẻ ôn tồn.

"Là một sản phẩm son môi." Hứa Thâm Thâm trả lời, "Nhưng em nghĩ Nhiếp tiểu thư sẽ chướng mắt."

"Quân Trầm, ý em là . . . " Nhiếp Tử San không rõ tại sao Lệ Quân Trầm lại muốn làm cho cô khó chịu.

"Thâm Thâm cũng không khác gì tôi." Lệ Quân Trầm nói bằng giọng điệu lạnh nhạt, "Không muốn thì thôi."

Hứa Thâm Thâm thoáng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lời này của Lệ Quân Trầm là có ý ám chỉ quan hệ của cô và anh không giống bình thường sao?

Nghe anh nói như vậy, tâm trạng của cô rất tốt.

Nhiếp Tử San thì lại có cảm giác bị tát một phát vào mặt.

"Cũng được." Cô ta thở dài, "Hứa tiểu thư, nếu sản phẩm này có thể để em gái tôi làm người phát ngôn, không bằng chúng ta có thể hợp tác sâu hơn một chút."

"Tôi không thành vấn đề." Hứa Thâm Thâm mỉm cười.

Dù sao thì cũng là mối làm ăn đưa tới cửa, cô sẽ không từ chối.

Nhiếp Tử San giật giật khóe miệng, "Còn có, tuần tới sẽ diễn ra buổi dạ tiệc hàng năm của công ty đầu tư Lập Đức, em hi vọng anh sẽ tới."

"Nếu Thâm Thâm xuất viện thì tôi sẽ đi." Lệ Quân Trầm rất không nể mặt mà nói.

Nhiếp Tử San mím môi, quay đầu nhìn về phía Hứa Thâm Thâm, "Hi vọng Hứa tiểu thư sớm ngày khang phục."

Nói xong, cô ta quay đầu rời đi.

Trong nháy mắt cô ta xoay người, vành mắt của cô ta có nước mắt đang đảo quanh.

Hứa Thâm Thâm có phần kinh ngạc.

Từ trước tới nay, Nhiếp Tử San trong ấn tượng của cô vẫn luôn là một người phụ nữ mạnh mẽ, sao đột nhiên lại khóc thế này?

Cô dám cá rằng, Nhiếp Tử San rơi nước mắt chính là cho Lệ Quân Trầm nhìn.

Cô trộm liếc Lệ Quân Trầm một cái, nhẹ nhàng hỏi, "Hình như cô ta vừa mới khóc đấy."

"Ừ. " Lệ Quân Trầm gật đầu.

"Có phải anh hơi quá đáng rồi không?" Hứa Thâm Thâm hỏi.

"Bây giờ cô ta là thiếu phu nhân của Tông gia, cô hi vọng tôi làm cái gì?" Giọng điệu của Lệ Quân Trầm trong trẻo lạnh lùng, "Một cuộc tình bí mật với cô ta?"

Hứa Thâm Thâm cười mỉa: "Đó là chuyện của anh."

Cô không có quyền can thiệp.

Chẳng qua trong lòng lại cảm thấy có phần không thoải mái.

Có lẽ là Lệ Quân Trầm vẫn còn hơi thích Nhiếp Tử San, nếu không thì sao lại phải suy nghĩ thay cô ta.

Cô ta là thiếu phu nhân của Tông gia, sợ gây nên ảnh hưởng tới cô ta.

Đây có phải là yêu đến mức rất sâu đậm không?

Tròng mắt đen của Lệ Quân Trầm lúc sáng lúc tối nhìn cô, không biết đang suy nghĩ gì.

――

Hôm sau.

Trạm Hoàng Vũ đến thăm Hứa Thâm Thâm, đương nhiên là nhân lúc Lệ Quân Trầm không có ở đây.

Anh ta tựa vào cửa, huýt sáo một tiếng, trông rất lưu manh.

Hứa Thâm Thâm nheo mắt lại, lành lạnh nói: "Trạm tiên sinh tới thật không đúng lúc, Lệ tiên sinh vừa mới đi khỏi."

Trạm Hoàng Vũ nhướn lông mày, "Cô sẽ không cho rằng tôi sợ anh ta đấy chứ?"

Hứa Thâm Thâm ra vẻ ngạc nhiên.

Chứ còn sao nữa?

"Khụ khụ. " Trạm Hoàng Vũ hắng giọng một cái, "Tôi chỉ cảm thấy nơi này là bệnh viện, đánh nhau thì không hay cho lắm."

Ánh mắt Hứa Thâm Thâm sâu kín, "Nơi này là bệnh viện thì mới càng thích hợp để đánh nhau ấy chứ, bị thương có thể trực tiếp khám chữa."

"Cô học ai mà lại độc mồm đọc miệng thế hả?" Trạm Hoàng Vũ lắc lư đi tới, ngồi vào trên ghế.

"Trời sinh." Hứa Thâm Thâm trả lời, "Không biết trạm tiên sinh anh tới đây làm gì?"

"Thăm cô." Giọng điệu của Trạm Hoàng Vũ mang theo một tia bất mãn, "Cô bày cái vẻ mặt gì ra thế kia, thấy tôi nên mất hứng?"

Hứa Thâm Thâm gật đầu.

"Tại sao?" Trạm Hoàng Vũ có phần giận dỗi.

"Lệ tiên sinh không thích anh." Hứa Thâm Thâm thành thật trả lời.

"Cô sợ anh ta?" Trạm Hoàng Vũ bất mãn nhíu mày.

"Dĩ nhiên rồi, ai mà không sợ kim chủ của mình chứ." Hứa Thâm Thâm vô tư thản nhiên trả lời.

"Thâm Thâm, tôi cũng là người có tiền, rất rất có tiền . . ." Trạm Hoàng Vũ cường điệu, "Tôi có thể cho cô nhiều hơn, còn nhiều hơn cả Lệ Quân Trầm, hơn nữa còn không cần cô báo đáp."

"Thiên hạ không có miễn phí bữa trưa, trạm tiên sinh ta không dám. " Hứa Thâm Thâm nhàn nhạt mà cười cười.

"Tôi là nghiêm túc." Trạm Hoàng Vũ đứng dậy, hai tay đặt trên bả vai gầy yếu của cô, "Thâm Thâm, tôi thật sẽ đối tốt với cô, hơn nữa không cần cô lấy bất kỳ thứ gì ra, chỉ cần cô rời khỏi anh ta là được."

Hứa Thâm Thâm nhíu mày, người đàn ông này thật là kỳ lạ.

"Cô ấy sẽ không rời khỏi tôi." Chẳng biết lúc nào, Lệ Quân Trầm đã tới, anh đẩy Trạm Hoàng Vũ ra, che Hứa Thâm Thâm ở phía sau.

Trạm Hoàng Vũ lùi về phía sau hai bước, lạnh lùng nhìn anh, "Lệ tiên sinh, ai goi anh tới đây vậy?"

"Cách xa cô ấy một chút." Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói.

"Nếu như tôi nói không thì sao?" Con mắt đẹp đẽ của Trạm Hoàng Vũ mang theo sự khiêu khích, "Lần này tôi trở về chính là để mang cô ấy đi."

Hết chương 87.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK